Sau khi Bạch Ngữ Ninh rời đi, Bùi Xuyên vui mừng đến nỗi buổi tối đó cũng không thể nào ngủ được, cậu rất mong chờ đến ngày mai. Những đứa trẻ khác liên tục đến nói chúc mừng và còn dặn dò cậu chú ý sức khoẻ, tuy cảm thấy hơi phiền phức nhưng cậu vô cùng vui mà cảm ơn bọn nhóc đó. Các sơ đều dễ nhận ra niềm vui trong lòng cậu và giúp cậu thu xếp đồ đạc. Khi trời tờ mờ sáng Bùi Xuyên đã thức dậy chuẩn bị tơm tất ngồi chờ cô đến đón mình.
" Sau khi đi nhớ phải nghe lời chị Ninh biết không?"
" Dạ."
" Chị Ninh sẽ chăm sóc tốt cho con. Có thời gian rãnh thì đến thăm bọn ta."
" Cảm ơn sơ rất nhiều."
" Đứa trẻ ngoan."
Một lát sau Bạch Ngữ Ninh cũng đến đón cậu, sau khi tạm biệt cô đưa cậu đi sắm đồ và đi mua nguyên liệu làm món ngon cho cậu, hai người đi gần nữa ngày mới chọn đồ xong.
" Chào mừng em đến nhà chúng ta. À không phải từ nay ta là mẹ của con, con gọi ta là mẹ."
" Không thích."
" Ơ gọi ta là mẹ đi!"
" Không."
Bạch Ngữ Ninh vẫn chấp niệm muốn làm mẹ của Bùi Xuyên, suốt đường về cô vẫn lẩm nhẩm liên tục nhưng vẫn cậu từ chối đến đau lòng. Dù gì trên giấy tờ cô cũng là mẹ của Bùi Xuyên, dù có muốn hay vẫn không thay đổi được. Đến nhà, cô bắt tay nấu bữa trưa cho cả hai, nhìn cô bận rộn trong gian bếp cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-xin-dung-manh-dong/3416106/chuong-47.html