Ông luôn yêu quý Ôn Noãn, nhưng trong nhà lại xảy ra chuyện như thế này, Minh Châu không thể gánh vác được chuyện gì, vì vậy Ôn Noãn nhất định phải mạnh mẽ lên, cần phải gánh vác thay cho Hoắc Minh!
Hoắc Chấn Đông nhẹ giọng nói: “Từ nay trở đi, những việc trong nhà hay bên ngoài đều phải trông cậy vào con!”
Hoắc Minh không đành lòng.
Nhưng anh càng biết rõ, dù không nỡ cũng phải buông tay!
Bố ngày càng già đi, sẽ đến lúc ông không thể trụ được nữa.
Trong gia đình này, niềm hy vọng duy nhất chính là Ôn Noãn!
Hoắc Minh không đành lòng dồn cô quá căng thẳng, vuốt ve gò má của Ôn Noãn, khàn giọng nói: “Chuyện này để sau hẵng nói đi!”
Ôn Noãn bình tĩnh lại.
Cô nắm tay anh thì thầm: “Vào gặp mẹ đi, mẹ luôn ở mãi trong bếp, em biết mẹ đang lặng lẽ khóc!”
Hoắc Minh ừ.
Anh đi thay quần áo rồi bước vào bếp.
Bà Hoắc đứng trước quầy bếp, lặng lẽ lau nước mắt…
Hoắc Minh lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà ấy, dịu dàng nói: “Mẹ! Con không sao, không phải con vẫn khỏe mạnh đứng ở đây sao?”
Bà Hoắc thực sự rất đau lòng.
Bà ấy hối hận, nếu năm xưa cắt đứt qua lại với nhà họ Kiều, thì Hoắc Minh và Kiều An sẽ không yêu đương với nhau, cũng sẽ không dẫn đến kết cục như ngày hôm nay…
Anh và Ôn Noãn mới bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc.
Họ vừa mới có thêm một đứa con!
…
Bữa tối, ăn nhưng chẳng có chút mùi vị nào.
Cuối cùng, Hoắc Minh vẫn bảo bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3819079/chuong-713.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.