Chương 550
Ôn Noãn nhẹ nhàng khép mắt lại: “Anh ra ngoài đi!”
Giọng Hoắc Minh khàn đi, dịu dàng nói: “Có đói không, anh lấy chút cháo nóng cho em ăn!”
Anh nói xong thì định đi múc cháo.
Ôn Noãn quay đầu sang hướng khác, lạnh lùng lên tiếng: “Không cần.”
Tay anh hơi khựng lại, nụ cười nhẹ vui vẻ trên mặt cũng cứng đờ, thế nhưng rất nhanh anh đã tiếp tục múc cháo, cố gắng nói chuyện với cô bằng giọng điệu thoải mái: “Bác sĩ nói em bị thiếu chất, cháo này là anh bảo người ta…”
“Hoắc Minh, tôi không cần!”
“Anh muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi không cần anh!”
……
Cuối cùng, tay anh khẽ run lên, nhẹ nhàng đặt bát xuống.
Anh và cô đang quay lưng lại với nhau, không thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, có lẽ nói chuyện thế này sẽ dễ dàng hơn một chút.
Anh sợ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô.
Giọng Hoắc Minh lộ ra chút kìm nén: “Nếu em không muốn nhìn thấy anh, vậy anh bảo mẹ tới đây chăm sóc em! Chân của mẹ đã đỡ hơn nhiều rồi, có thể đi lại được… Ôn Noãn, anh biết em rất buồn, nhưng đừng buồn lâu quá có được không? Chúng ta… Chúng ta… dù thế nào vẫn phải tiếp tục sống!”
……
“Con bé là đứa trẻ tôi đã mang thai bảy tháng.”
“Tôi đã mất mười sáu tiếng đồng hồ mới sinh ra con bé.”
……
Ôn Noãn dứt lời, cảm thấy lồng ngực đau đớn, thân thể cũng vậy.
Cô nhẹ nhàng ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3477213/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.