Chương 548
Hồi lâu sau…
Ôn Noãn như bị thôi miên, cô thì thầm nói: “Con bé đâu rồi? Tôi muốn gặp con bé.”
Hoắc Tây nhỏ như vậy, con bé chắc chắn rất sợ.
Hoắc Minh không muốn cô đi, anh sợ cô lại bị kích thích: “Chúng ta nghỉ ngơi một ngày đi, bây giờ em cần phải nghỉ ngơi.”
Nhưng Ôn Noãn nhất quyết không chịu.
“Tôi muốn đi! Hoắc Minh… con bé là con của tôi, tôi muốn đi!”
…
Buổi tối, ánh chiều tà le lói.
Trong nghĩa trang của nhà họ Hoắc, bóng cây cao lớn phủ bóng mặt đất, ngày dần tàn.
Bên cạnh ngôi mộ mới của bà cụ họ Hoắc có một chiếc túi nhỏ.
Ôn Noãn xuống xe, loạng choạng chạy tới.
Sau khi nhìn thấy chiếc túi nhỏ, toàn thân cô như cứng đờ, hai chân yếu ớt, quỳ sụp xuống, run rẩy cầm một nắm bùn đất.
Mới mẻ ẩm ướt, mang theo vài mầm chồi non…
Rốt cuộc lúc này Ôn Noãn đã biết.
Hoắc Tây đã không còn…
Phía chân trời, ráng chiều lững lờ trôi.
Ánh chiều tà chiếu lên cành lá tạo thành những cái bóng sẫm màu, khiến mặt đất tăng thêm chút kì dị, như thể đang tiếc thương cho sự ra đi của một sinh mệnh nhỏ bé.
Khuôn mặt Ôn Noãn đẫm nước mắt, toàn thân như thể mất đi hồn phách.
Hoắc Tây, thực sự đi rồi sao?
Hoắc Tây, con cứ vậy mà đi rồi sao?
Con thế nào rồi, có sợ không…
Mẹ… Phải làm thế nào bây giờ?
Ôn Noãn ôm lấy nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3477211/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.