Chương 508
Đương nhiên, ông cũng là hạng cáo già, hổ mặt cười tới chơi, chẳng những không kinh ngạc mà còn thân mật tiến lên bắt tay ngay lập tức: “Ngài Lục xem trọng bức họa đó sao?”
Lục Khiêm vẫn mỉm cười: “Vật Tổng Giám đốc Hoắc âu yếm, tôi nào dám đoạt?”
Hoắc Chấn Đông mơ hồ nói mấy câu, sai người hầu dâng trà.
Ngày thường Hoắc Minh là người vô cùng kiêu ngạo, lúc này lại nhận lấy khay của người hầu, tự mình rót một chén cho Lục Khiêm, còn rất cung kính nói: “Chú Lục, đây là Tuyết Đỉnh Hàm Yên, chú nếm thử xem thế nào!”
Hoắc Chấn Đông trừng nát tròng mắt: Chó con đổi tính rồi hả?
Trong lòng Lục Khiêm hiểu rõ.
Ông ấy cũng không uống trà, thay vào đó lấy ra một tấm ảnh chụp từ trong túi áo vest, ảnh chụp hơi ố vàng nhìn có vẻ đã lâu, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, mỉm cười: “Hôm nay tôi tới đây vì muốn hỏi thăm một người qua cậu Hoắc!”
Hoắc Minh cầm ảnh chụp lên.
Thiếu nữ trên ảnh chụp thanh cao nhưng cũng nghịch ngợm, rất giống Ôn Noãn.
Cuối cùng Lục Khiêm bưng chén trà lên, nhưng môi vừa đụng vào thân chén đã hơi dừng lại: “Có phải cậu Hoắc thấy rất quen mắt không? Đây là em gái thất lạc nhiều năm của tôi, con bé đã chết… Nhưng có một đứa con gái tên là Ôn Noãn!”
Nói xong, Lục Khiêm đặt ly xuống.
Con ngươi dịu dàng của ông ấy lần lượt nhìn về phía bố con nhà họ Hoắc, giọng điệu nhẹ nhàng khách sáo:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3461798/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.