Chương 417
Ôn Noãn dựa vào đầu giường, đang nói chuyện với dì Nguyễn, cô gầy hơn, mái tóc dài màu trà xõa trên đầu vai thon gầy khiến người ta thương mến… Thấy Hoắc Minh, nụ cười trên mặt cô nhạt dần.
Không khí kỳ lạ…
Dì Nguyễn mất tự nhiên đứng dậy: “Các con tâm sự đi!”
Thế nhưng Ôn Noãn lại túm chặt góc áo của bà ấy, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con muốn ăn cháo!”
Dì Nguyễn thương yêu nói: “Để mẹ đi mua cho con! Chờ mẹ một lát nha.”
Dì Nguyễn rời đi
Hoắc Minh từ từ đi vào phòng bệnh, anh đứng cạnh Ôn Noãn, rõ ràng đã tới gần như vậy nhưng vẫn không dám chạm vào cô.
Gần đến quê hương lòng sợ hãi, anh nghĩ tâm trạng hiện giờ của anh là vậy.
Ôn Noãn bình tĩnh, vô cùng khách sáo nói: “Nghe nói anh đã tìm bác sĩ giúp tôi, cảm ơn luật sư Hoắc.”
“Nên làm thôi.”
Anh tham lam nhìn chằm chằm cô, giọng nói nghẹn lại không thành tiếng.
Ôn Noãn nhìn anh.
Sau đó cô nói rất chậm: “Chỉ là giữa chúng ta thật sự không cần phải thế! Những lời Bạch Vi nói anh không cần đặt ở trong lòng, đã là chuyện quá khứ, từ lần trước chúng ta kết thúc thì tất cả những điều này đều không liên quan tới anh!”
Hoắc Minh là luật sư, là người đứng đầu trong giới luật sư.
Trên toà án cả người anh toàn là miệng nhưng giờ khắc này anh lại không biết phải mở miệng thế nào.
Anh và Ôn Noãn chia tay, anh cho rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3428943/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.