Anh lẳng lặng ngồi, vẻ mặt thể hiện sự mê man đau khổ mà cô chưa từng thấy qua.
Lúc này, cửa xe mở ra……
Ghế phụ chạy ra một bóng dáng cao mảnh khảnh, Ôn Noãn nhận ra đó là Kiều An.
Kiều An tùy hứng chạy trong đêm mưa! Qua chừng hơn mười giây, Hoắc Minh xuống xe, anh đi nhanh vài bước đã đuổi kịp Kiều An, đưa tay kéo lại, Kiều An lập tức ngã vào trong lòng anh.
Tay Ôn Noãn đang cầm điện thoại bỗng cứng đờ.
Thì ra đây là lý do anh tắt máy, thì ra đây là lý do anh thất hứa!
Cần gạt nước không ngừng đong đưa…
Tất cả trước mặt rõ ràng lại mơ hồ.
Cô thấy, Kiều An ôm lấy eo Hoắc Minh, cô thấy Hoắc Minh không đẩy Kiều An ra…
Kiều An dường như đang khóc.
Tay Hoắc Minh nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, vẻ mặt anh do dự lại đau khổ.
Nhìn đôi nam nữ đã từng yêu say đắm kia, Ôn Noãn bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, cô cười bản thân… không biết tự lượng sức mình!
Cho tới bây giờ, Ôn Noãn mới biết, không bị coi ra gì chỉ có chính mình.
Đúng, chỉ có cô thôi!
A!
Lúc trước cô có bao nhiêu tự tin mới cảm thấy trong lòng Hoắc Minh, Ôn Noãn quan trọng hơn Kiều An, ngẫm lại thật buồn cười!
Sao cô lại cho rằng, anh thật lòng với cô.
Sao cô lại cho rằng, anh muốn gặp bố mẹ cô.
Cũng chỉ là… do cô ảo tưởng mà thôi!
Môi Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3370299/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.