Hoắc Minh không nói gì.
Anh cúi đầu châm điếu thuốc, từ từ thổi ra làn khói …
Kiều An mỉm cười.
Ha! Có lẽ Ôn Noãn muốn Hoắc Minh chú ý, cô ta thật sự nghĩ nhiều rồi! Mấy trò chơi nhỏ trong giới nhà giàu đó chẳng là gì cả, gặp dịp thì chơi, gọi một tiếng “ông xã” đã là nhẹ nhất rồi…
Hoắc Minh, anh căn bản không quan tâm chút nào!
Cuối cùng chỉ có Ôn Noãn là người xấu hổ nhất!
Lúc này Khương Duệ lại cúi đầu, cơ thể cậu ta gần như đè lên người Ôn Noãn, chỉ là không chạm vào mà thôi. . truyện tiên hiệp hay
Ánh mắt và giọng của cậu ta đều rất dịu dàng: “Ôn Noãn, gọi tôi tiếng ông xã.”
Ôn Noãn đã uống rượu, cô dám chơi!
Cô nhìn thẳng vào mắt Khương Duệ, chăm chú nhìn như thể trong thế giới của cô chỉ có duy nhất một mình Khương Duệ… Như thể cô và Khương Duệ là một đôi nam nữ yêu nhau sâu đậm.
Đôi môi đỏ mọng của Ôn Noãn khẽ mở, giọng sàn sạt rất gợi cảm: “Khương Duệ… ông…”
Vẫn chưa kịp nói từ cuối.
Tay cô bị nắm chặt, rồi bị lực kéo lên, sau đó cô rơi vào vòng tay ấm áp…
Hoắc Minh dẫn Ôn Noãn đi về phía cửa.
Anh ném ra một câu: “Tối nay cứ tính vào tài khoản của tôi.”
Xung quanh yên tĩnh…
Khương Duệ chỉnh lại quần áo.
Cậu ta nhún vai, mỉm cười với những người khác: “Tôi đã nói anh Hoắc Minh chơi không lại!… Ôn Noãn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3369612/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.