Chương trước
Chương sau
Nói cô đến đây để chơi nhưng đâu có ai mời cô.

Nói cô đến để bắt gian, cô và Hoắc Minh chẳng là gì của nhau cả…

Lần trước Diêu Tử An và cô có xảy ra chút chuyện không mấy vui vẻ, hắn là người đầu tiên mở màn trêu ghẹo, giọng điệu đầy ác ý: “Ngọn gió nào đã đưa Ôn Noãn đến đây thế! Hay là cùng chơi nào?”

Ôn Noãn nhìn sang Hoắc Minh.

Hôm nay Hoắc Minh ăn mặc khá giản dị, áo sơ mi đen quần đen, anh đang ngồi hút thuốc trên ghế sô pha.

Dáng vẻ phóng đãng như vậy, Ôn Noãn chưa từng thấy bao giờ.

Hoắc Minh đưa mắt nhìn Ôn Noãn, có lẽ vì anh thấy không vui, nên không muốn giải vây cho cô.

Kiều An đột nhiên nghiêng người hôn Diêu Tử An, sau đó như cười như không nói: “Tử An, anh đừng trêu cô Ôn nữa, một cô gái như cô ấy chắc là không dám chơi đâu!”

Ôn Noãn nắm chặt tay.

Lại một người khác nữa nói cô không dám chơi! Kiều An là truyền nhân của Hoắc Minh hay sao!

Ánh nhìn Hoắc Minh sâu thăm thẳm.



Anh cứ nhìn chằm chằm Ôn Noãn một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng nói: “Ôn Noãn em quay về trước đi!” Những lời này hoàn toàn không giữ chút thể diện cho Ôn Noãn, giống như cô không biết thể thống gì mà đến bắt gian, nhưng lại không có bản lĩnh đem người đàn ông của mình đi!

Diêu Tử An cười chế nhạo.

Cuối cùng có thể nuốt trôi cục tức.

Lúc này có người lên tiếng nói: “Được rồi được rồi, chúng ta đừng ép Ôn Noãn nữa, chơi tiếp đi.” Bầu không khí náo nhiệt trở lại…

Đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Tôi dám chơi!”

Giọng nói rất nhẹ, gần như chìm hẳn trong tiếng ồn.

Nhưng Hoắc Minh vẫn nghe được, lời đó là do Ôn Noãn nói.

Anh hơi nheo mắt lại, giọng điệu nghiêm nghị hơn trước: “Ôn Noãn, về trước đi!”



Không ai dám lên tiếng, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể thấy Hoắc Minh đang rất không vui.

Có lẽ do Ôn Noãn không nể mặt anh!



Trong không khí im lặng, Khương Duệ khẽ cười nói: “Ôn Noãn nói dám chơi, chính là dám chơi thôi!”

Cậu ta kéo Ôn Noãn ngồi cạnh mình, rót một ly rượu vang đỏ cho cô.

“Nếu thua, chúng ta phải uống rượu.”

“Nếu thắng, có thể đặt ra yêu cầu cho bất cứ một người nào!”

“Không! Có! Giới! Hạn!”

……

Hoắc Minh đè thấp giọng nói: “Khương Duệ!”

Khương Duệ cười rất vui vẻ!

Cậu ta nói: “Anh Hoắc Minh, không phải anh không dám chơi chứ? Kiều An đã dâng lên biết bao nhiêu nụ hôn nồng cháy, sao đến lượt Ôn Noãn anh lại không nỡ rồi? Haha, rốt cuộc thì chị dâu chính thức sẽ khác, bảo vệ đồ ăn đúng không?”

Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn.

Anh dập tắt tàn thuốc, hiếm khi tham gia vào cuộc chơi: “Tới đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.