Thế nào, em vẫn muốn sống chung với Cố Trường Khanh tới mức đó sao? Còn muốn đưa người về nhà?
Hoắc Minh nhìn Cố Trường Khanh.
Cùng là đàn ông, rất nhanh Cố Trường Khanh đã hiểu được sự khó chịu của anh, hắn hơi nhếch môi, giả vờ khách sáo hỏi: “Có làm phiền hai người không?”
Hoắc Minh cười lạnh một tiếng.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy eo Ôn Noãn: “Đương nhiên là không!”
Ôn Noãn không ngờ anh lại đồng ý, đợi đến khi chỉ còn có hai người, cô không nhịn được khẽ hỏi anh: “Anh chắc chắn à?”
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Tôi nghĩ em rất chào đón, không phải vừa rồi còn nói chuyện rất vui vẻ sao?”
Ôn Noãn đoán anh hiểu lầm nên mới kỳ quái như vậy.
Cô không giải thích.
Anh biết rất rõ về quá khứ của cô và Cố Trường Khanh, nếu như lần nào chạm mặt ở những nơi công cộng như thế này đều khiến anh khó chịu, vậy cô cũng không có cách nào.
Chỉ là ít nhiều gì cô cũng thấy hơi ấm ức, khóe mắt ửng hồng.
Kiều Cảnh Niên đúng lúc nhìn thấy cảnh này, ông đi tới, mỉm cười nói: “Đôi tình nhân trẻ đang cãi nhau hả? Hoắc Minh, cháu là đàn ông, nhường con gái nhà người ta một chút đi, người ta ở nhà cũng là hòn ngọc quý được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, làm gì có chuyện đến chỗ cháu lại phải chịu ấm ức chứ!”
Ông vỗ vỗ Hoắc Minh: “Bớt nóng nảy lại.”
Hoắc Minh rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3357919/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.