Xong việc.
Ôn Noãn mệt đến mức không muốn động đậy. Cô tựa vào người anh, mái tóc dài màu trà ẩm ướt quấn lấy cơ thể cường tráng của anh làm tăng thêm phần ám muội.
Hoắc Minh tựa vào đầu giường hút thuốc.
Ôn Noãn cảm thấy dáng vẻ anh hút thuốc cực kỳ gợi cảm.
Hoắc Minh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Tối mai em cùng tôi dự một bữa tiệc! Là tiệc của một người chú, người mà lần trước đã đến nhà anh, nhạc sĩ người Hoa Kiều Cảnh Niên.”
Kiều Cảnh Niên?
Ôn Noãn ngồi dậy.
Cô nhìn Hoắc Minh: “Anh quen Kiều Cảnh Niên?”
Đôi mắt đen của Hoắc Minh tối sầm lại, sau đó anh tỏ ra rất thản nhiên: “Chú Kiều và bố tôi là bạn tốt. Sao vậy? Em hâm mộ chú ấy à?”
Ôn Noãn không dám nói thẳng nhưng ánh mắt lại trong trẻo lạ thường.
Hoắc Minh dập tàn thuốc rồi xoay người đè lên cô…
Đêm nay, anh không dễ dàng buông tha cô, anh hệt như cầm thú làm hết lần này tới lần khác, Ôn Noãn cảm thấy có lẽ cơ thể anh đã trống vắng rất lâu, nếu không anh sẽ không sung sức như vậy.
…
Sáng sớm.
Hoắc Minh lại đánh thức Ôn Noãn.
Ôn Noãn ngẩng đầu chăm chú nhìn những đường nét anh tuấn cùng chiếc cằm bén như dao của anh, dễ dàng nổi lên ham muốn.
Đang lúc trầm mê, bên ngoài có tiếng động nhẹ, chắc là thím đến làm việc nhà.
Ôn Noãn xấu hổ từ chối.
Cô dựa vào vai Hoắc Minh: “Đừng…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3356952/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.