Giám đốc Lê đoán được cô đang nghĩ gì, cũng thấu hiểu: “Em không muốn quay lại cũng được, nếu là chị thì chị cũng không muốn nghe lời than trách, phàn nàn! Dù thế nào đi nữa, Đinh Tranh cũng không thể tiếp tục ở lại Trung tâm âm nhạc, chị nghe nói có người không ưa cô ấy, cô ấy hiện đang khóc lóc van xin trong phòng làm việc của sếp lớn!”
Ôn Noãn đoán được là ai.
Cố Trường Khanh!
Cô và Cố Trường Khanh đã chia tay nhưng người đàn ông này lại dùng mọi thủ đoạn để xâm nhập vào thế giới của cô, tuy nhiên giờ đây trái tim Ôn Noãn đã nguội lạnh.
Giám đốc Lê sáng suốt không nói thêm gì nữa, càng không hỏi về mối quan hệ giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh.
Xét đến cùng chỉ là mối quan hệ nam nữ mà thôi!
Sau bữa ăn, giám đốc Lê phải quay lại dọn dẹp mớ hỗn độn mà Đinh Tranh đã gây ra nên vội trở về.
Ôn Noãn ổn định lại tâm trạng.
Chuyện đã qua rồi, cô không muốn nghĩ lại mãi, dù trong lòng Cố Trường Khanh có nghĩ thế nào thì cô cũng không thể bị hắn ảnh hưởng nữa, cô muốn hoàn toàn quên đi người này.
Ôn Noãn bắt taxi tới cửa hàng nội thất.
Cô chọn loại vải đậm phong cách Baroque, đặt mua một tấm rèm dài, lại dựa trên màu này chọn ra hai chiếc bình hoa màu xanh lam, một lớn và một nhỏ.
Chỉ riêng vài món đồ này đã có giá ba trăm bốn mươi ngàn.
Ôn Noãn không hề đau lòng, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3356950/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.