Cô nói, ‘Hoắc Minh, tối mai chúng ta lại làm …’
Lúc cô nói ra lời này không có chút miễn cưỡng nào, mà thay vào đó là sự ngọt ngào như mới được đàn ông yêu thương mãnh liệt sâu sắc.
Có thứ gì đó ấm áp trượt qua hai má.
Hắn vươn tay chạm vào mới nhận ra, là nước mắt…
Cố Trường Khanh hắn thế mà lại rơi nước mắt, đúng là một trò cười, một trò cười lớn.
Chỉ là phụ nữ mà thôi, dựa vào cái gì mà khiến hắn phải rơi nước mắt.
Thích thôi mà, ai lại không từng thích qua vài người.
Khi Hoắc Minh trở về nhà đã là ba giờ sáng.
Mở cửa ra, trong phòng ngủ tỏa ra ánh sáng vàng nhạt khiến không gian lạnh lẽo và xa hoa trở nên ấm áp hơn.
Hoắc Minh bước vào phòng ngủ.
Ôn Noãn ngủ chưa sâu, anh vừa đi vào thì cô liền tỉnh giấc. Cô ngồi dậy, tựa vào đầu giường, giọng nói mang một chút khàn khàn khi mới tỉnh:
“Anh có muốn ăn khuya không?”
“Muộn rồi, đừng làm nữa! Tôi đi tắm đây.”
Ôn Noãn cảm thấy lạ, khi anh đi ra ngoài không phải đã tắm rồi sao?
Chẳng lẽ…
Nhìn ánh mắt cực kỳ trong trẻo của cô, Hoắc Minh cúi xuống, hôn cô một cái: “Em đang nghĩ gì vậy? Em nghĩ tôi còn đủ sức để tìm người khác à? Trái tim của tôi đã bị em cuốn đi mất rồi.”
Ôn Noãn đỏ mặt, không muốn hỏi thêm.
Hoắc Minh cởi áo rồi bước vào phòng tắm, lơ đãng ném chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3356369/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.