Dường như vì hắn đã quá cuồng si, cô gái sợ tới mức bật khóc.
Thân hình mỏng manh của cô ta run bần bật: “Anh Cố, tôi không phải Ôn Noãn… Tôi là Mạn Mạn.”
Cố Trường Khanh mở đôi mắt say mèm ra.
Trong mắt hắn đỏ bừng, nhìn có hơi khủng bố.
Khuôn mặt nhỏ trong lòng ngực yếu đuối động lòng người, quả thật không phải Ôn Noãn.
Người phụ nữ kia tự tin rực rỡ, nào có vẻ mặt thần thái đáng thương như vậy được! Cố Trường Khanh cắn chặt răng, hắn rất muốn tiếp tục, nhưng cho dù là sinh lý hay là tâm lý đều khiến hắn không thể tiếp nhận người phụ nữ khác.
Cho dù là một gương mặt cực giống với Ôn Noãn.
Cố Trường Khanh xoay người sang một bên, hắn nửa nằm nửa ngồi liệt trên sô pha, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Cô đi ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.”
Cô gái nhìn Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh dùng khuỷu tay che mắt lại, giọng nói khàn đặc: “Ra ngoài!”
Quá chật vật!
Thật sự quá chật vật!
Sao Cố Trường Khanh hắn lại rơi vào hoàn cảnh thế này?
Trên khuôn mặt nhỏ của Mạn Mạn còn vương nước mắt, cô ta chậm rãi kéo quần áo lại.
Lúc đứng dậy từ trên sô pha, chân cô ta còn đang run rẩy, không thể đứng nổi, nhưng cho dù vậy cô ta cũng không dám ở lại khiến hắn không vui, mạnh mẽ chống đỡ ra khỏi phòng riêng.
Vừa đóng cửa lại, bên trong đã vang lên tiếng thủy tinh bị ném vỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3355617/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.