Đinh Tranh cầm bình rượu, tự rót cho chính mình.
Cô ta miễn cưỡng cười: “Một chai mấy chục ngàn, nhờ mặt mũi của Ôn Noãn nên được uống miễn phí đấy!”
Cô ta vừa dứt lời, đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh quay đầu rời đi.
Đinh Tranh uống quá nhiều, đứng ở phía sau hắn hô to: “Cố Trường Khanh, anh là đồ khốn nạn… Em yêu anh, em yêu anh còn hơn cả Ôn Noãn nữa!”
Cố Trường Khanh xoay người cười lạnh: “Tình yêu của cô rẻ mạt quá!”
Đinh Tranh gào khóc.
Tình huống này vô cùng khó xử, những người tham gia họp lớp lần này có ai mà ngờ được chuyện sẽ kết thúc như thế.
……
Ôn Noãn đi theo Hoắc Minh xuống bãi đỗ xe tầng ngầm.
Cô ngồi vào ghế điều khiển, cởi giày cao gót ra, nhẹ giọng nói: “Sớm biết vậy đã mang đôi giày đế bằng tới đây rồi.”
Ôn Noãn có đôi chân đẹp, mu bàn chân cũng đẹp, hình dáng và màu da đều là cực phẩm.
Hoắc Minh tựa lưng vào ghế, ngồi nhìn cô. Ôn Noãn bị anh nhìn đến mặt đỏ tim đập.
Anh nói nhỏ: “Chân trần thì lái xe kiểu gì? Đi lên lầu thuê phòng nhé?”
Ôn Noãn chưa từng làm vậy với đàn ông bao giờ, tóm lại vẫn có hơi không thoải mái, vì thế cô nâng gương mặt anh tuấn kia lên rồi nhẹ nhàng nói: “Gọi người lái thay tới đi!”
Hoắc Minh không nói gì, đôi mắt đen sâu hun hút.
Một lát sau, anh dùng một tay nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3355615/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.