Xe dừng lại.
Hoắc Minh tựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Chú Lý, chú về trước đi!”
Chú Lý đành phải rời đi.
Hoắc Minh vẫn trong tư thế đó, lấy một điếu thuốc ra, đặt lên môi.
Bật lửa sáng lên.
Ngón tay thanh nhã kẹp điếu thuốc trắng như tuyết, từ từ hít vào nhả ra. Khói thuốc xâm nhập vào phổi, cơn đau đớn ập đến.
Nhưng anh lại cảm thấy dễ chịu!
Sau khi hút bốn năm điếu thuốc anh mới xuống xe, vào nhà.
Mở cửa, phòng khách tối tăm.
Nhưng không phải hoàn toàn không có ánh sáng, màn cửa phòng khách được kéo ra, ánh trăng nhạt nhòa chiếu xuống, trông có mấy phần đẹp đẽ lãng mạn.
Hoắc Minh ném áo khoác lên ghế sofa, khẽ bước vào phòng ngủ chính, bật đèn trên đầu giường.
Ôn Noãn đã ngủ say.
Khuôn mặt nhỏ xinh tinh khiết áp trên gối, mái tóc dài màu nâu trải đầy gối, xinh đẹp không tả nỗi.
Hoắc Minh vón tay vào chăn, nhẹ nhàng trêu chọc.
Ôn Noãn bị anh làm cho tỉnh giấc.
Đôi mắt ướt át, cắn môi nhìn anh.
Cô không dám ngăn cản cũng không dám né đi, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Hoắc Minh nâng đầu cô lên, hôn cô.
Càng day dưa càng sâu đậm…
Một lúc sau, Ôn Noãn không chịu được nữa đặt khuôn mặt lên vai anh, không cho anh hôn nữa.
Hơi thở cô hơi loạn: “Sao lại trở về? Mùi rượu nồng nặc như vậy.”
Hoắc Minh thở ra, lên tiếng: “Ừ, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3353587/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.