Cô ngoan ngoãn nói: “Ừ, nhớ.”
Hoắc Minh không nói thêm gì, chỉ cười một tiếng rất nhẹ, rất khẽ. Tiếng cười đó như một hơi thở nóng bỏng nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai Ôn Noãn, khiến cô mặt đỏ tim đập.
Trong khi nấu cơm, cô lơ đãng nghĩ.
Hoắc Minh trở về, cô phải nói chuyện về buổi họp lớp với anh thế nào đây, thực sự phải quyến rũ anh sao?
Vừa nấu cơm xong thì Hoắc Minh đã về tới.
Bận rộn mấy ngày, giữa đầu lông mày của anh hiện lên vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng vẫn anh tuấn như cũ, thấy Ôn Noãn đang dọn bàn ăn, anh đi tới ôm lấy cô từ phía sau, thấp giọng hỏi: “Tối thứ bảy tổ chức tiệc lúc mấy giờ, ở đâu?”
Ôn Noãn không ngờ anh vẫn còn nhớ, hơn nữa còn chủ động nói ra.
Trong lòng cô vô cùng cảm động.
Mặc dù… Dù xem như mối quan hệ này của họ sẽ không thể đi đến cuối cùng, thế nhưng những trải nghiệm tình cảm mà Hoắc Minh dành cho cô thật rất động lòng người, cô hoàn toàn không có cảm giác đang bị đùa giỡn.
Ôn Noãn nhẹ nhàng kéo tay anh, nghiêng mặt hôn môi với anh.
Đã mấy ngày bọn họ không gặp nhau, lại chưa từng thực sự làm gì, vậy nên cảm giác với đối phương tới nhanh vô cùng.
Ban đầu vẫn còn kiềm chế, nhưng khi bắt đầu hôn môi liền cháy bùng lên…
Ôn Noãn vô cùng chủ động và phối hợp.
Hoắc Minh chạm lên môi cô, khẽ cười: “Nhớ tôi tới vậy sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3353579/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.