Anh thích cơ thể cô, nên lâu lâu lại động chạm.
Ôn Noãn bị anh đánh thức, nhưng cô đã quá mệt nên không buồn phản ứng.
Thế là vờ ngủ!
Hoắc Minh có thể phát hiện nhờ tiếng thở dồn dập của cô, nhưng anh không ép cô mà chỉ đặt tay lên bờ vai mảnh mai, hạ giọng hỏi: “Của em mấy ngày thì hết?”
Mặt Ôn Noãn đỏ ửng.
Lát sau, cô mới khẽ đáp: “Năm ngày.”
Hoắc Minh thu tay về, xoay người nằm ngang… Cuối cùng cũng tha cho cô.
*
Sáng sớm, Ôn Noãn chủ động thắt cà vạt cho anh.
Trong nắng sớm dịu dàng, gương mặt nhỏ nhắn của cô như tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt đầy thu hút.
Hoắc Minh cầm lấy tay cô, nhẹ nói: “Không phải em sắp tham gia buổi họp lớp à? Rảnh thì đi dạo, mua thêm vài bộ đồ đi.”
Ôn Noãn đã quen với việc tiết kiệm.
Nên cô thật thà trả lời Hoắc Minh: “Sẽ tốn nhiều tiền lắm đấy.”
Hoắc Minh cười cười.
Anh đã ngậm thìa vàng từ khi mới sinh ra, hiển nhiên sẽ không thiếu tiền, chỉ thấy thú vị khi nghe Ôn Noãn nói vậy.
Anh xoa mặt cô, sau đó đeo chiếc đồng hồ hàng hiệu trị giá một triệu: “Mua quần áo thì tốn bao nhiêu được chứ, em hệt như cô vợ nhỏ báo cáo với ông chồng lãnh đạo ấy… Ừm, đúng lúc chuyển mùa, tôi cũng thiếu vài chiếc áo sơ mi, em tiện chọn giúp tôi vài chiếc.”
Ôn Noãn biết anh chỉ nói vậy mà thôi, trong phòng để đồ của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3353573/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.