Ánh mắt dì Nguyễn nhìn thẳng: “Dì đến giết Cố Trường Khanh, hắn ta sẽ không hại Bá Ngôn nữa, cũng không hại con nữa… Ôn Noãn, từ lâu dì đã nói hắn ta không phải là con người.”
Khuôn mặt Ôn Noãn giàn giụa nước mắt.
Cô bước lên trước nhẹ ôm dì Nguyễn, nghẹn ngào nói: “Dì Nguyễn, đừng sợ… con ở đây!”
Cố Trường Khanh ôm vết thương, máu không ngừng trào ra.
Thư ký muốn xử lý vết thương cho hắn nhưng bị hắn đẩy ra, hắn gằn hỏi Ôn Noãn từng chữ một: “Em không nhìn thấy anh đang chảy máu hay sao? Ôn Noãn, anh sống hay chết cũng không liên quan đến em, có phải không?”
Ánh mắt Ôn Noãn trống rỗng.
Ôn Noãn nhìn về phía người đàn ông mà cô đã từng yêu, cảm thấy rất xa lạ, thậm chí còn nghi ngờ rốt cuộc bản thân đã hiểu được hắn hay chưa?
Nếu không, sao hắn có thể tàn nhẫn đến thế!
Đến cả con gà dì Nguyễn còn không dám giết thì sao dám cầm dao? Rõ ràng là Cố Trường Khanh đã dùng lời lẽ để kích động bà ấy, tính kế bà ấy!
Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Cố Trường Khanh, xem như tôi cầu xin anh, buông tha cho tôi có được không?”
Cố Trường Khanh định nói gì đó, Ôn Noãn nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt hắn… Lúc này Dì Nguyễn bỗng tỉnh lại, bà ấy phát ra âm thanh kỳ lạ, hình như định ngăn cản Ôn Noãn.
Ôn Noãn không chịu đứng lên, cô quỳ thẳng tắp.
Khóe mắt cô ngập tràn nước mắt như đã gột sạch con ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3353531/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.