Ôn Noãn vừa dỗ vừa lừa dì Nguyễn, đưa bà ấy về bệnh viện.
Dì Nguyễn nằm trên giường bệnh, lo lắng nói: “Chúng ta có vô gia cư cũng không sao, nhưng bố con vẫn cần một số tiền lớn, mặc dù luật sư Khương là người quen, nhưng số tiền nên trả vẫn phải trả!”
Ôn Noãn nhẹ giọng trấn an: “Con sẽ tìm cách kiếm tiền.”
Dì Nguyễn cảm thấy có lỗi với cô rất nhiều, buổi chiều lấy sổ tiết kiệm rồi đưa cho Ôn Noãn, bên trong là một triệu tệ tiền riêng của bà ấy.
Ôn Noãn biết đây là số tiền dì Nguyễn dưỡng lão.
Cô nắm sổ tiết kiệm, hơi nghẹn nào: “Con sẽ dùng trước, sau này…”
Dì Nguyễn ngắt lời cô: “Dì vẫn còn một căn chung cư nhỏ ở vùng ngoại ô xa xôi, mặc dù đã cũ nhưng vẫn có thể ở. Ôn Noãn… Con phải cố gắng hết sức để bố con thưa kiện.”
Ôn Noãn gật đầu.
Dì Nguyễn được xuất hiện, Ôn Noãn đưa bà ấy vào một căn nhà thuê tạm.
Căn nhà ở một tiểu khu cũ, diện tích 60 mét vuông, có hai phòng nhỏ, cách trang trí cũng rất đơn giản, rõ ràng không thể so sánh được với ngôi nhà cao cấp trước đây.
Dì Nguyễn đi dạo một vòng.
Ôn Noãn rất áy náy, cô nhờ Bạch Vi tìm cho mình hai công việc bán thời gian.
Bạch Vi không đồng ý: “Thời gian cậu làm việc không ít mà vẫn muốn làm thêm hai công việc, cậu còn muốn mạng không?”
Ôn Noãn rất kiên trì: “Tớ không sao.”
Bạch Vi đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3353497/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.