Ôn Noãn không tìm được cơ hội nói chuyện, lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mê man, hình như cô nghe thấy Hoắc Minh nói chuyện với y tá, lại hình như có một chiếc áo khoác đặt lên đùi, che kín đôi chân lộ ra ngoài của cô…
Thức dậy một lần nữa.
Ôn Noãn phát hiện mình đang tựa vào vai Hoắc Minh, lưng bị ôm chặt. Ôn Noãn ngửi thấy hơi thở trên người anh, hương gỗ cộng thêm mùi xà phòng cạo râu đầy nam tính, dễ ngửi giống như thuốc kích dục chất lượng cao.
Hoắc Minh đang gọi điện thoại.
Giọng nói của anh rất trầm, nhưng cũng rất nghiêm khắc.
Anh nghe điện thoại trong phòng truyền dịch vốn không đúng, nhưng anh quá lóa mắt, những người phụ nữ xung quanh cứ nhìn anh chằm chằm, những ánh mắt kia thật có thể thiêu cháy luật sư Hoắc.
Hoắc Minh cúp điện thoại, phát hiện Ôn Noãn đã tỉnh.
Khuôn mặt vốn tái nhợt giờ hồng hào hơn, vẻ mặt mờ mịt ngây ngô vì mới tỉnh rất có sức hấp dẫn với đàn ông.
Hoắc Minh bình tĩnh hỏi: “Còn muốn dựa tới khi nào?”
Ôn Noãn đỏ mặt, vội vàng đứng dậy.
Hoắc Minh nhặt áo khoác lên cất điện thoại đi, anh nhìn cô nói: “Tôi đưa cô về.”
Ôn Noãn ngại làm phiền anh nhưng Hoắc Minh rất kiên trì.
Trên đường đi anh nhận điện thoại, nói vài câu rồi bảo với Ôn Noãn: “Tôi muốn về nhà nhận fax, sau khi nhận được sẽ đưa cô về.”
Ôn Noãn hơi do dự.
Cô hiểu rõ việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3353486/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.