Nhưng mà, cảm giác đó, là yêu sao?
Bản thân Thư Tình cũng không nói rõ được.
Cô chỉ biết, trước Hoắc Vân Thành, cô chưa từng có cảm giác như vậy với bất kỳ ai.
Nhưng mà, Thư Tình cũng biết, trong lòng Hoắc Vân Thành vẫn có một cô gái khác – Đường Đường.
Cô sợ.
Cô sợ Hoắc Vân Thành xem cô là thế thân của Đường Đường, cô sợ anh theo đuổi cô, cũng chỉ vì Đường Đường.
Cô có nên chấp nhận sự theo đuổi của anh không?
Hít sâu vài hơi, Thư Tình đuổi đi những cảm xúc không giải thích được, chậm rãi dạo bước trên con đường Paris không mục đích.
Hoàng hôn mặt trời lặn, Thư Tình vẫn không gặp được Hoắc Vân Thành.
Cho nên…giữa hai người họ, quả thật không có duyên sao?
Khóe môi nở nụ cười tự giễu, mang theo cảm giác chua xót, Thư Tình đang định gọi xe về khách sạn, đột nhiên bị một công viên cách đó không xa thu hút sự chú ý.
Công viên này…sao lại quen thuộc đến thế?
Như thể ngày trước cô đã từng đến đây.
Từng mảnh ghép mơ hồ xẹt qua trong đầu Thư Tình, hình như cha mẹ cùng đưa cô đến đây.
Thư Tình xoa huyệt thái dương, cố gắng nhớ lại gì đó, nhưng lại không nhớ nổi.
Bắt đầu từ khi cô có ký ức, cô đã sống cùng ông nội.
Ký ức lúc nhỏ, rất mơ hồ rất mơ hồ.
Như thể đã bị xóa đi thứ gì đó rất quan trọng.
Rốt cuộc là gì?
Thư Tình không biết.
Năm mười hai tuổi, Thư Tình bệnh nặng, thập tử nhất sinh, sau khi khỏe lại, rất nhiều chuyện trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-toi-muon-tu-hon/485955/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.