Đầu ngón tay của Hoắc Vân Thành, gõ gõ vào mặt bàn một chút, hai chân thon dài tùy ý đan chéo nhau, mặc dù là ngồi, lại cho người ta một loại cảm giác giống như ép bức vô hình. Anh nhíu mày nhìn về phía Lâm Gia Đống, giọng điệu lạnh lùng trầm bổng : "Chú Lâm, cháu rất tán thành chuyện có trách nhiệm đối với cổ đông như lời chú nói, cũng rất đồng ý nhất định phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, nhưng cách giải quyết chuyện này, tuyệt đối không phải là đuổi việc Thư Tình." "Vân Thành, cháu..." Khi đã bị Hoắc Vân Thành hoàn toàn từ chối, khuôn mặt Lâm Gia Đống có chút không nhịn được. Ông ta định nói điều gì đó, nhưng lại bị Hoắc Vân Thành không chịu được mà cắt ngang : " Chú Lâm, chuyện này cháu sẽ tự xử lý, ở đây không có chuyện của chú nữa, chú ra ngoài trước đi." Hoắc Vân Thành không nể mặt chút nào, khiến trong lòng Lâm Gia Đống không khỏi có chút buồn bực. Nhưng ở trước mặt Hoắc Vân Thành, ông ta lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nhíu mày nói: "Vân Thành, chú và mẹ của cháu cũng là vì lợi ích của Hoắc Thị, hi vọng cháu đừng hối hận." Hoắc Vân Thành nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm. Lâm Gia Đống sau khi đi, đôi môi mỏng của Hoắc Vân Thành nhếch lên, mắt sắc có chút phức tạp. Trước kia, anh vẫn luôn rất tôn trọng Lâm Gia Đống, nhưng bây giờ, anh càng ngày càng không hiểu Lâm Gia Đống rồi. Trở lại chỗ ngồi trong văn phòng, Thư Tình lại thúc giục người phụ trách kiểm nghiệm xưởng trang sức ở trụ sở thành phố A gửi cho cô kết quả kiểm tra. Sau nửa tiếng, liền có kết quả. Giống như dự liệu, bản bộ sản xuất đồ trang sức "Băng và Lửa" không có bất cứ vấn đề gì. Thư Tình có chút thở phào nhẹ nhõm, xem ra vấn đề thật sự chính là xuất hiện ở nước Pháp. Thư Tình lấy tốc độ nhanh nhất đem tư liệu sửa lại một chút, cầm đến cho Hoắc Vân Thành. Những tài liệu này là cực kỳ quan trọng của buổi họp báo vào buổi chiều. Đến cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Thư Tình lại lần nữa gặp Lâm Gia Đống. Nét mặt của ông ta vẫn đầy vẻ giận dữ từ văn phòng tổng giám đốc đi tới, nhìn thấy Thư Tình, sắc mặt lại càng trở nên khó coi hơn. "Lâm tổng." Thư Tình vẫn giữ nụ cười trên mặt, chào hỏi một tiếng với Lâm Gia Đống. Lâm Gia Đống ngoài cười nhưng trong không cười, liếc Thư Tình một chút, rồi bước nhanh rời đi. Thư Tình đưa tay gõ cửa một cái : "Tôi có thể vào không?" Hoắc Vân Thành cong cong khóe môi, giọng điệu nhẹ nhàng: "Vào đi." Thư Tình đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Hoắc Vân Thành đang cầm trên tay chai thuốc cảm mà cô đưa cho anh, ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm vào chai thuốc trong tay, đôi môi mỏng xinh đẹp khẽ nhếch lên thành một đường vòng cung bí ẩn.. Nghe thấy âm thanh, Hoắc Vân Thành thả bình thuốc xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Thư Tình, đôi môi mỏng khẽ mở : "Thư Tình, tôi đang định tìm em." hư Tình đem tài liệu trong tay đưa cho Hoắc Vân Thành : "Có kết quả kiểm tra rồi, bản bộ sản xuất 'Băng và Lửa' đều không có vấn đề gì. Xem ra vấn đề chỉ là xuất hiện ở nước Pháp mà thôi." Hoắc Vân Thành nhận tài liệu, nhưng chỉ là tùy ý nhìn lướt qua liền đem bỏ vào trên bàn làm việc. hư Tình hơi kinh ngạc, những cái này đều là quan trọng nhất, buổi chiều muốn tổ chức buổi họp báo làm sáng tỏ chuyện nguyên tố phóng xạ ở sự kiện "Băng và Lửa", thì những tài liệu này là cực kỳ quan trọng, Hoắc Vân Thành đến liếc cũng không thèm liếc một chút nữa hả. Đôi mắt Thư tình khẽ nhíu lại, mở miệng nhắc nhở nói: "Anh không xem sao? Những tài liệu này đối với buổi họp báo chiều nay rất quan trọng đó." "Tôi tất nhiên là biết rồi." Hoắc Vân Thành khẽ cười một tiếng. “Nhưng còn có một chuyện còn quan trọng hơn." Thư tình giật mình, vô ý thức hỏi: "Chuyện gì?" Hoắc Vân Thành chỉ chỉ bình thuốc trên bàn, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt của Thư Tình, cười như không cười mà nói: "Đút thuốc cho tôi uống."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]