Ánh mắt Thư Tình bất giác nhìn về phía người chủ trì buổi họp báo.
Người đàn ông cao quý chói mắt kia thản nhiên nghênh ngang ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo, dường như không hề chịu ảnh hưởng bới những lời chỉ trích Hoắc Thị sao chép.
Bốn mắt chạm nhau, Hoắc Vân Thành cong môi cười nhạt.
Trong ánh mắt anh là sự tín nhiệm với Thư Tình, và dáng vẻ đã nắm rõ cục diện trong lòng bàn tay.
Thư Tình cười lại với anh, ánh mắt nhìn về phía Marilyne: “Marilyne tiểu thư, xin cho hỏi cuốn tạp chí này xuất bản ở đâu? Tại sao trước đây tôi chưa từng thấy nhỉ?”
Khóe miệng Marilyne giật giật, ngữ khí lộ rõ vẻ miệt thị: “Cuốn tạp chí này xuất bản ở Pháp, Thư tiểu thư kiến thức nông cạn, đương nhiên chưa từng nghe qua.”
“Ồ. Hóa ra là xuất bản ở Pháp à.” Thư Tình tỏ vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, hỏi tiếp: “Nếu đã xuất bản ở Pháp, vậy tại sao trên đó lại có tiếng Trung?”
Marilyne khựng lại một chút, rồi nói: “Tạp chí xuất bản tại Pháp lẽ nào không thể có tiếng Trung ư? Đây là tạp chí dành cho người Trung!”
Thư Tình nhìn quanh phòng họp báo, chậm rãi hỏi: “Nếu đã là tạp chí dành cho người Trung, vậy xin hỏi các vị đang ngồi tại đây có ai từng thấy hoặc nghe qua quyển tạp chí này chưa?”
Những người tham gia buổi họp báo phát hành sản phẩm hôm nay, trừ Hoắc Thị và cánh phóng viên ra, thì đa số đều là người cùng ngành giới trang sức.
Mọi người nhìn nhau, quyển tạp chí “Phong Vân” này, họ đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-toi-muon-tu-hon/485890/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.