Thư Tình ngồi trên xe của Hoắc Vân Thành, nhìn từng hạt mưa rơi xuống tấm kính chắn gió, mưa rơi ào ào, tâm tư cô cũng bay xa theo. Cô tới thành phố A cũng gần một tháng rồi, cô vốn nghĩ rằng nếu đã đồng ý với ông nội thì ba tháng này chỉ làm màu thôi, dù sao thì cô và Hoắc Vân Thành cũng ghét nhau, song mọi chuyện dường như đã phát triển chệch ra khỏi quỹ đạo mà cô dự liệu. Những việc mà Hoắc Vân Thành làm cho cô có những lúc vượt quá cả những gì có trong hiệp ước. Có khi cô cảm thấy người đàn ông này bá đạo cố chấp, bất chấp lý lẽ, nhưng có khi anh ta lại vô cùng quan tâm cô.
Lần trước, khi Hạ Tinh Tinh cầm dao đâm cô, Hoắc Vân Thành đã bất chấp tất cả tới bảo vệ cô. Mà hôm nay, Hoắc Vân Thành sợ cô tăng ca thâu đêm quá mệt, nên đã bắt ép cô về nhà. Dù anh ta cố chấp bá đạo, nhưng đây lẽ nào không phải là một loại quan tâm sao? Tại sao anh ta lại quan tâm cô? Chỉ vì cô có cái danh phận là vị hôn thê của anh sao? Thư Tình trước nay luôn nhìn người rất chuẩn, nhưng lúc này, cô lại không thể nhìn thấu được người đàn ông bên cạnh. Anh ấy rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Sau ba tháng, cô thật sự có thể thuận lợi giải trừ hôn ước với Hoắc Vân Thành, rút lui một cách trọn vẹn sao? Thư Tình ngẩng đầu len lén nhìn Hoắc Vân Thành, chỉ thấy gương mặt tuấn tú vô cảm của anh. đôi bàn tay thon dài nắm chặt lấy bánh lái, đôi mắt sâu hun hút nhìn thẳng về phía trước, chuyên tâm lái xe. Hai người không ai nói gì, không gian nhỏ bé trong xe yên tĩnh tới mức khiến người khác ngạt thở. Thư Tình nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy giọng nói đầy từ tính của Hoắc Vân Thành: "Thư Tình, tôi thật sự tồi đến vậy sao?" Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyentop.net. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyentop.net.vip. Vui lòng đọc tại app truyentop.net để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. "Hả?" - Thư Tình mở mắt, hơi khó hiểu. Hoắc Vân Thành nghiêng đầu qua, nhìn cô hồi lâu: "Tôi nhỏ nhen? Xấu tính?" Thư Tình: "..." Trời ạ, lời cô vừa nói với ông nội quả nhiên Hoắc Vân Thành đã nghe thấy rồi. Cmn xấu hổ chết đi được. Thư Tình vỗ trán: "Hoắc Vân Thành, anh có thói quen nghe trộm người khác nói chuyện điện thoại à?" Hoắc Vân Thành nhíu mày: "Nên nói là, em có thói quen bịa chuyện nói xấu sau lưng người khác." "Bịa chuyện nói xấu?" - Thư Tình xù lông nhím lên, lườm Hoắc Vân Thành: "Gì mà bịa chuyện nói xấu, điều tôi nói đều là sự thật." Sắc mặt Hoắc Vân Thành thoáng thất vọng: "Vậy nên, tôi chẳng có gì sánh được với Thẩm Tuấn Ngôn ư?" Thư Tình hoàn toàn cạn lời, người đàn ông này suy diễn giỏi thật, việc này liên quan gì đến Thẩm Tuấn Ngôn? "Nếu anh đã nghĩ như vậy, thì tôi cũng hết cách." - Thư Tình tức giận nói. Hoắc Vân Thành nghe ra là Thư Tình đã thừa nhận rồi, trong lòng cô, anh chẳng có gì sánh được với Thẩm Tuấn Ngôn cả. Vì vậy, cô có thể đường hoàng đi tìm Thẩm Tuấn Ngôn làm người đại diện? Cô có từng nghĩ tới anh mới là vị hôn phu của cô không? "Shit!" - Hoắc Vân Thành chợt nghĩ tới dáng vẻ thân mật trong quán cà phê của Thư Tình và Thẩm Tuấn Ngôn, tay trái đập mạnh lên bánh lái, sắc mặt u ám: "Thư Tình, cô tốt nhất nhớ rõ thân phận của mình cho tôi!" Lời Hoắc Vân Thành còn chưa nói xong, chiếc xe đột nhiên mất khống chế, rẽ ngoặt qua một bên. Anh vội vàng dẫm phanh, nhưng xe vẫn đâm vào hàng rào bảo vệ. Kétt... Tiếng chiếc xe ma sát với mặt đất vang lên, Thư Tình ngã nhào về phía trước, đầu suýt chút nữa đụng vào kính chắn gió.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]