Thấy Hoắc Thiến tự tẩy trắng cho bản thân, khóe môi Thư Tình khẽ nhếch lên một đường cong đầy châm chọc, lạnh lùng mở miệng, nói trúng tim đen: “Vậy sao? Ngày hôm qua hình như là cô nói cho dì cô biết chuyện Hoắc Vân Thành bị thương mà nhỉ?”
“Em không có…” Hoắc Thiến cắn môi, còn đang muốn nói tiếp thì bị Hoắc Vân Thành cắt ngang.
“Được rồi, Hoắc Thiến, em mau trở về trường học đi, về sau không có việc gì thì đừng tới Hoắc Thị.” Giọng nói Hoắc Vân Thành mang theo vài phần lạnh nhạt, không khách sáo ra lệnh đuổi khách.
Trái tim Hoắc Thiến hẫng một nhịp, không cam lòng nói: “Anh họ, người ta cố ý mang thuốc bôi cho anh mà.”
“Không phải vừa mới nói rồi sao, vết thương của anh họ cô không cần cô phải lao tâm, anh ấy muốn tốt cho cô, muốn cô đặt toàn bộ tâm sức vào việc học tập, ít nghĩ một số việc không đứng đắn.” Thư Tình mặt mày cong cong nét cười, lời nói ra cũng không lưu tình chút nào.
Ngay trước mặt Hoắc Vân Thành, Hoắc Thiến cố ném xúc động tiến lên xé rách miệng Thư Tình, giọng buồn bã nói: “Anh họ, em đi trước, thuốc mỡ này hay là anh cứ giữ đi, nói không chừng về sau còn dùng đến.”
Hoắc Thiết đặt thuốc mỡ lên bàn, xoay người rời đi.
Thư Tình lia mắt nhìn thuốc mỡ trên bàn: “Đây là thuốc mỡ em gái anh đặc biệt mang tới cho anh, anh còn không mau cất cẩn thận.”
“Không dùng tới.” Giọng Hoắc Vân Thành lạnh nhạt.
Dưới con mắt kinh ngạc của Thư Tình, Hoắc Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-toi-muon-tu-hon/485793/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.