Cách bày đồ ăn trên bàn, Hoắc Thiến liếc mắt một cái liền nhận ra là do Hoắc Vân Thành làm.
Trước kia, chỉ khi Hoắc lão gia tử sinh bệnh, Hoắc Vân Thành mới đích thân xuống bếp nấu bữa sáng để ông nội vui.
Nhưng bây giờ, anh lại nấu cho con tiện nhân Thư Tình này ăn!
Cơn ghen quét qua từng tế bào trong cơ thể Hoắc Thiến, cô ta thấy Thư Tình không để ý tới mình, cao giọng, "Thư Tình, tôi đang hỏi cô đó, anh họ tôi đâu?"
Thư Tình ăn xong miếng cuối cùng, lau miệng, đứng dậy, "Tránh đường một chút."
"Thư Tình, cô nghĩ mình là ai?" Hoắc Thiến cản Thư Tình lại, trong mắt không chút che giấu ghen tị và khinh thường, "Cô chỉ là một con nhà quê đến từ nông thôn, cô căn bản không xứng với anh họ tôi!"
Nghĩ đến cảnh tượng thấy trong phòng Hoắc Vân Thành đêm đó, Thư Tình châm chọc nói, "Tôi không xứng, vậy ai xứng? Cô xứng sao?"
"Thư Tình, cô đừng nói lung tung!" Thoáng thấy một bóng người cao thẳng đi về phía phòng ăn, Hoắc Thiến đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, cả người ngã xuống đất, "Thư Tình, sao cô lại đẩy tôi!"
Loảng xoảng một tiếng, hộp giữ nhiệt trong tay Hoắc Thiến cũng rơi xuống đất, bữa sáng bên trong bị hất tung, rơi vãi khắp sàn nhà.
Thư Tình chỉ cảm thấy khó hiểu, cô đẩy Hoắc Thiến lúc nào?
Rõ ràng là Hoắc Thiến tự ngã mà.
"Có chuyện gì vậy?" Hoắc Vân Thành nghe thấy động tĩnh, đi tới từ thư phòng.
Vừa thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-toi-muon-tu-hon/485771/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.