Chương trước
Chương sau
“Hoắc Vân Thành, anh nhét chìa khóa vào xó xỉnh nào vậy? Có thấy gì đâu!” Chật vật cả buổi trời, Thư Tình mệt đến nỗi đầu đầy mồ hôi vậy mà Hoắc Vân Thành còn không chịu buông tha, cố chấp dựa vào người cô.

Hoắc Vân Thành dùng cánh tay trái không bị thương nắm lấy bàn tay đang sờ loạn của cô kéo qua túi quần bên kia, ánh mắt tối lại: “Bên này.”

“Anh!” Thư Tình trợn trắng mắt nhìn anh.


Rõ ràng là lúc nãy anh chỉ vào túi bên phải.

Cái tên xấu xa này chắc chắn là cố tình chơi cô!

Không phải chỉ là đá anh một đá thôi sao, có nhất thiết phải ghi thù như vậy không! Đồ nhỏ mọn!

Với cả có phải cô cố ý đá anh đâu, là do anh tự nhiên ở đâu lao tới chứ bộ.

Lầm bầm lầu bầu chửi thầm trong lòng, mãi mới mở được cửa, Thư Tình dùng hết sức bình sinh cuối cùng ném Hoắc Vân Thành lên sô pha: “Nghỉ ngơi chút đi.”

Thư Tình định đứng lên, không hiểu sao chân lại đột nhiên trượt một cái.

“A!!!” Thư Tình hét lên, cả người bổ nhào vào lòng Hoắc Vân Thành.

“Sao vậy? Chờ không nổi nữa vội vàng muốn đè tôi đến thế sao?” Hoắc Vân Thành cong lên khóe môi, giọng điệu cợt nhả.

Mặt Thư Tình nóng lên, trừng mắt mắng anh: “Tất cả đều là do anh nặng như trâu, vậy mà một hai cứ bắt tôi phải đỡ.”

Hoắc Vân Thành tựa lưng vào sô pha, áp sát người cô, nhếch môi cười: “Là do em đá tôi.”

Thư Tình lại nghẹn họng, anh có chịu thôi đi không, có phải cô cố tình đá anh đâu.

“Tôi đi lấy thuốc cho anh.” Thư Tình thay đổi chủ đề, đem những loại thuốc bác sĩ vừa mới kê đơn đưa tới trước mặt Hoắc Vân Thành: “Đây là thuốc uống...”

Lời còn chưa nói xong, bụng Thư Tình đột nhiên réo lên.

Hoắc Vân Thành cười khẽ: “Đói bụng rồi hả?”

Thư Tình có chút xấu hổ. Bận rộn cả ngày hôm nay, cơm chiều ăn được có một chút, bụng cô hiển nhiên đã bắt đầu biểu tình rồi.

“Tôi cũng đói rồi, đặt cơm ở ngoài vậy.” Hoắc Vân Thành lấy ra di động mở app đặt món, hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“Trong tủ lạnh có nguyên liệu gì không, hay là để tôi nấu cho, tay nghề của tôi không tới nỗi nào đâu.” Thư Tình không thích ăn cơm ở ngoài, cô cho rằng mấy chỗ đó không hợp vệ sinh.

“Em còn biết nấu ăn ư?” Hoắc Vân Thành hơi kinh ngạc.

Đây là truyentop.net.vip, vui lòng đọc ở app truyentop.net để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Thư Tình mím môi cười: “Đương nhiên, nhưng mà tôi cũng không thường xuyên nấu, để báo đáp ân cứu mạng, hôm nay coi như anh có lộc ăn.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.