“Tình Tình, em đã cứu anh hả?” Hoắc Vân Thành nhìn xung quanh, phát hiện mình đang nằm trên bãi cát. 
Cảm giác sống sót sau tai nạn khiến Hoắc Vân Thành không nhịn được nhướng mày. 
Thư Tình cười, nói: “Anh đã cứu em nhiều lần như vậy, em mới chỉ cứu anh có một lần thôi, còn nợ anh nhiều lần lắm.” 
Hoắc Vân Thành cầm tay Thư Tình, cúi đầu trầm giọng nói: “Vậy em cũng chỉ có thể lấy thân báo đáp cho anh rồi.” 
Nhiệt độ nóng bỏng truyền tới, hô hấp Thư Tình tăng nhanh, cô nhìn anh một cái. 
Người đàn ông này, mới vừa khỏe lại một chút, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu, thế mà lại bắt đầu không đứng đắn rồi. 
Sao trước đây cô không biết da mặt của Hoắc Vân Thành lại dày đến vậy nhỉ? 
Thấy Thư Tình trầm mặc không nói, Hoắc Vân Thành không khỉu dùng sức nắm lấy đôi tay nhỏ bé trắng nõn của cô: “Em đừng quên em đã đồng ý với anh rồi, không được đổi ý.” 
Môi mỏng của Thư Tình khẽ cong: “Đúng vậy, em đã đồng ý với anh thì đương nhiên sẽ không đổi ý. Chẳng qua hiện giờ chúng ta cần phải tìm một chỗ an toàn trước đã.” 
Hiện giờ Hoắc Vân Thành đã tỉnh, thoạt nhìn thì tình huống đã chuyển biến tốt hơn, trái tim luôn lo lắng đề phòng của Thư Tình cũng buông lỏng được vài phần. 
Bệnh của Hoắc Vân Thành chủ yếu là do vết thương bị ngấm nước dẫn tới sốt cao, chỉ dựa vào hạ sốt thủ công mà mong khỏi là điều không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-toi-muon-tu-hon/2177183/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.