Thư Tình mặc kệ tất cả, nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt Hoắc Vân Thành, cùng anh nhảy vào biển mây mênh mông.
“A!!!” Cảm giác mất trọng lực mãnh liệt ập đến, cả người nhanh chóng rơi xuống, Thư Tình thất thanh hét lên.
“Thư Tình, kiên trì thêm một lúc, rất nhanh sẽ bung dù.”
Theo sau giọng nói đầy từ tính của Hoắc Vân Thành, dù đã được bung ra.
Cám giác mất trọng lực khó chịu kia cuối cùng đã biến mất, Thư Tình thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao rồi.” Giọng nói trầm khàn của Hoắc Vân Thành, vang lên bên tai Thư Tình.
Thư Tình mở mắt, xung quanh là biển mây mênh mông, cô và Hoắc Vân Thành, như một chiếc thuyền lá trôi dạt giữa biển mây, bất kỳ lúc nào cũng có nguy cơ chìm xuống.
Cô buồn bã lên tiếng: “Hoắc Vân Thành, chúng ta sẽ chết sao?”
“Không đâu.” Anh ôm chặt cô, như thể ôm lấy báu vật quý nhất trên đời, kiên định như vậy, che chở như thế.
“Thật sao?” Thư Tình dựa vào lòng Hoắc Vân Thành, hai tay ôm chặt cổ anh, được anh an ủi, cảm xúc khủng hoảng sợ hãi kia, bắt đầu chậm rãi bình phục.
Hoắc Vân Thành cúi đầu, nhìn sâu vào cô, lên tiếng với giọng vô cùng chắc chắn: “Tin tôi!”
“Ừm.” Thư Tình gật đầu thật mạnh.
“Còn sợ không?” Ánh mắt của Hoắc Vân Thành, dịu dàng trước nay chưa từng có.
Đối diện với tầm mắt của anh, Thư Tình thản nhiên mỉm cười: “Có anh ở đây, không sợ.”
Hai người từ trên cao, dần dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-toi-muon-tu-hon/2177162/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.