Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của quần chúng, Hoắc Vân Thành bước từng bước dài về phía góc nhỏ bên dưới khán đài.
Từ Uyển Nhi nhìn Hoắc Vân Thành đi về phía cô, trong lòng bất giác trở nên kích động.
Con mèo mà Hoắc Vân Thành đấu giá mua về, có khi nào là để tặng cho cô không?
Từ Uyển Nhi âm thầm cầu nguyện, không ngừng tự nhủ rằng Hoắc Vân Thành nhất định sẽ tặng cho cô.
Khi Hoắc Vân Thành gần bước tới trước mặt cô, tim Từ Uyển Nhi đập rộn ràng, mặt cũng bày ra nụ cười mà cô cảm thấy là đẹp nhất. Cô vừa xấu hổ vừa mong chờ nói: “Vân Thành…”
Song Hoắc Vân Thành lại không thèm liếc nhìn Từ Uyển Nhi dù chỉ một chút. Anh trực tiếp bơ đẹp cô ta, rồi đi thẳng tới chỗ ngồi của Thư Tình.
Hoắc Vân Thành đi tới trước mặt Thư Tình, anh khẽ vuốt cằm, ánh mắt thâm tình nhìn vào gương mặt cô, rồi anh đưa con mèo vào tay cô: “Thư Tình, tặng cho em.”
Câu hỏi đã được giải đáp, quần chúng ở hiện trường nhao nhao cả lên:
“Hóa ra Hoắc Tổng đem tặng cho vị hôn thê của anh ấy.”
“Hoắc Tổng đối xử với vị hôn thê thật là thâm tình, ngưỡng mộ chết mất thôi.”
“…”
Thấy Hoắc Vân Thành bước dần về phía cô, hô hấp của Thư Tình cũng bất giác trở nên gấp gáp.
Hoắc Vân Thành mua con mèo mà cô tự tay làm ra là để tặng cho cô ư?
Nhưng mà lúc nãy ở trên sân khấu, trước mặt tất cả mọi người, anh đã nói rằng sẽ tặng cho người phụ nữ mà anh yêu nhất.
Bây giờ anh ấy lại tặng cho cô, cũng có nghĩa là… cô chính là người phụ nữ mà anh yêu nhất ư?
Anh làm như vậy là có ý gì?
“Thư Tình?” – Thấy Thư Tình không chút cảm động, Hoắc Vân Thành khẽ chau mày.
Thư tình hồi thần, cô cố nén lại chút rung động trong lòng, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, em không thích con mèo này.”
Bị Thư Tình từ chối ngay trước mặt đám đông, sắc mặt Hoắc Vân Thành có chút khó coi: “Khi nãy không phải em cũng giơ bảng muốn đấu giá hay sao?”
“Bây giờ em không thích nữa.” – Thư Tình lạnh nhạt nói: “Em tuyệt đối sẽ không lấy đồ không thuộc về mình.”
Nói xong, Thư Tình đứng dậy: “Cho em đi nhờ, em muốn đi nhà vệ sinh.”
Cô quay người đi về phía nhà vệ sinh.
Nhìn bóng lưng rời đi của Thư Tình, Hoắc Vân Thành nheo mắt, trong đáy mắt có chút ảm đạm.
Anh biết Thư Tình vẫn còn tức giận chuyện tối hôm qua.
Nghĩ tới chuyện tối qua, Hoắc Vân Thành cũng vô cùng ảo não.
Anh có thể cảm nhận được Thư Tình không phải không có cảm giác gì với anh.
Tối qua trên vòng đu quay, anh có thể cảm nhận được Thư Tình thật ra cũng thích anh.
Nhưng sau đó anh lại vô tình nhắc đến Đường Đường, khiến khoảng cách giữa cô và anh lập tức bị kéo dài trở lại.
Hoắc Vân Thành ngồi trên sofa hút thuốc cả một buổi tối. Sáng sớm hôm nay, anh đã tới phòng Thư Tình tìm cô để giải thích, nhưng lại không thấy bóng dáng cô đâu.
Anh hỏi lễ tân khách sạn mới biết, nửa đêm hôm qua Thư Tình đã đi ra ngoài rồi.
Hoắc Vân Thành phải mất rất nhiều công sức mới tra ra được tối nay Thư Tình sẽ tới buổi đấu giá từ thiện này.
Thế là anh liền chạy tới đây ngay. Vừa vào cửa, anh đã thấy Thư Tình và Từ Uyển Nhi đang tranh giành một con mèo lông nhung, thế là anh không hề do dự mà mua nó về.
Anh định mượn con mèo này tỏ tình với Thư Tình trước mặt đám đông, nhưng không ngờ Thư Tình đã không cảm kích lại còn quay đầu đi thẳng một mạch.
Cảm giác thất bại chưa từng có này khiến Hoắc Vân Thành vô cùng khó chịu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]