Chúng tôi ngồi ăn chung tô cháo quẩy.
Thực ra....Thực ra..Cả hai đồng thời nhìn nhau và lên tiếng, Hoắc Anh Đông mỉm cười bảo tôi nói trước.
- Anh nói trước đi.
Tôi lo lắng sợ anh sẽ nói thêm gì đó sốc hơn, nhưng anh lại tủm tỉm.
Thực ra anh xách vali tới đây là muốn ngỏ ý tá túc nhờ nhà em. Mấy đứa Vu Khải với Trạch Dương bảo có thể giúp anh, nhưng đường đường là anh lớn, anh không muốn làm phiền đám em họ. Người đầu tiên và duy nhất anh nghĩ tới là em.Ổ, ngại với các em họ nhưng không ngại với em?Ánh mắt anh hơi xao động, chắc anh không ngờ tôi sẽ làm quê anh như thế.
Trong tâm thế chủ nhà, tôi rất muốn trêu Hoắc Anh Đông, bù cho thời gian đầu anh xoay tôi như chong chóng.
Tôi nghiêng người hôn anh một cái thật nhanh.
- Chứng tỏ rất yêu và tin tưởng em chứ gì!
Anh bóp má tôi rồi hôn lại một cái.
- Láu cá, muốn làm nóc nhà đây mà. Em nói đi, khi nãy em thực ra cái gì?
Tôi chớp chớp mắt rồi thỏ thẻ.
- Thực ra em thấy áy náy với anh.
Hoắc Anh Đông lập tức buông tôi ra, rồi nhíu mày hỏi.
Áy náy? Anh mới áy náy, em vừa yêu anh thì anh lại gặp biến làm em lo nghĩ, thiệt thòi.Không đâu, vì em nên anh mới gặp chuyện. Rõ ràng anh được chỉ định làm người thừa kế, cuộc đời thuận lợi thăng tiến, chỉ vì em mà...Không nghĩ chuyện này nữa, nào, há miệng ra nào....Hoắc Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-thich-hon-toi/3613942/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.