Tôi nghỉ hai ngày để lại sức. Hoắc Anh Đông đúng là con cáo, hành tôi lên xuống tới mức ốm luôn. Thận trọng nên tôi vẫn tự mình uống thuốc, không thể tin tưởng tên đàn ông vô tư tùy hứng đó được.
Đẻ thì nuôi, anh ta cứ làm như dễ lắm, có phải mang bụng bầu rồi đau đẻ đâu, làm như có tiền là xong ấy.
Nghĩ lại tức, bị hành từ tối tới sáng mà anh ta còn dụ dỗ tôi nữa nữa. Nhận được chiếc váy đền bù xong xuôi, tôi lập tức chặn số điện thoại của Hoắc Anh Đông.
- Cưng ơi, nhẫn đâu? Chế phải mang đi trả đây. Nay bên phía nhãn hàng nhắn mới nhớ.
Tôi đơ mất vài giây để load.
Toang rồi, sau cái hôm lăn giường với Hoắc Anh Đông thì tôi không còn tí kí ức nào về chiếc nhẫn kim cương 30 cara nữa.
Thấy mặt tôi đần thối ra, Pen cũng hơi hốt lay lay người tôi.
Hi Lăng, nhẫn đâu? (Chế ơi huhu, em không nhớ nó ở đâu, em....Pen gục ngã xuống sofa cạnh đó, tay còn run run sờ lên trán.
Cưng ơi, chế xin nghỉ việc ngay bây giờ được không?Huhu đừng thế chứ Pen, đừng làm em sợ.Mặt Pen méo xệch nhìn tôi hoang mang vô cùng.
Cưng có 1 triệu USD không?1...1 gì cơ, 1 triệu USD? Tài khoản em còn chả nổi 100 nghìn USD, lấy đâu ra 1 triệu.Pen cầm chiếc gối ôm đánh túi bụi vào lưng tôi.
- Cái con này, nhẫn đó 1 triệu USD đó. Không phải có tiền đền mà xong đâu, nó hiếm lắm. Chết rồi chết rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-thich-hon-toi/3595133/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.