Trong thang máy, tôi lấm lét như trộm sợ bị bắt quả tang. Hoắc Anh Đông lười biếng đứng dựa vào thang máy trêu chọc.
- Em sợ cái gì? Em như thế người ta tưởng tôi bắt nạt em đấy, cứ ưỡn ngực đứng thẳng lên xem nào.
Hoắc Anh Đông sai người chuẩn bị cho tôi một bộ đồ mới khá kín đáo nhưng không thể che hết dấu hickey chi chít ở cổ.
Tôi nguýt anh ta đầy hằn học.
- Ai, là ai khiến tôi ra nông nỗi này? Anh đó, đồ cáo già, anh bắt nạt tôi rành rành còn gì. Không có liêm sỉ!
Anh ta không đáp, mà mở điện thoại ra xem rồi cười rất vui vẻ.
Vui là đúng rồi. Tôi không nhận mình là quốc sắc thiên hương nhưng Hoắc Anh Đông bóc được tôi thì anh ta quá hời rồi huhu. Còn tôi, đau thấy bà luôn, đứng có xíu mà mỏi chân quá đi mất.
Chúng ta đi ăn sáng.Không đói!Em không đói thật? Sáng nay tôi nói thêm lần nữa, em kêu mệt muốn xỉu, không ăn là xỉu thật đó, mất công tôi lại phải vác em về phòng.Tôi muốn táng cho tên mặt dày này vài phát. Cáu thế nhờ, anh ta cứ nhe nhởn tưng tửng vậy thôi.
Tay tôi đánh vào lưng Hoắc Anh Đông một cái, đang bon tay, tôi đánh thêm cái nữa.
Hoắc Anh Đông giữ tay tôi lại, còn cố tình ăn nói mất nết.
Giữ sức ăn xong rồi chúng ta về phòng, lúc ấy em tha hồ đánh.Ai nói tôi sẽ về phòng với anh nữa. Một lần thôi, một lần tôi ngu dại bị anh gài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-thich-hon-toi/3595130/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.