Đi được vài bước tôi lại cúi xuống để chỉnh lại chiếc váy, không may tôi đã đâm vào một người đàn ông. Chất liệu vải lụa trơn mềm, chiếc khăn choàng của tôi tuột khỏi vai và rơi xuống đất.
Mùi hương từ người đó toát ra làm tôi hoảng loạn, Hoắc Anh Đông nhìn tôi chằm chằm.
- Bạc Hi Lăng, sao lúc nào cô cũng hậu đậu vậy.
Vừa nói anh vừa cúi xuống nhặt khăn lên, không đưa ngay cho tôi mà cầm khăn trên tay, tay còn lại đẩy gọng kính nhìn vào chỗ hở khóa váy chưa kéo hết.
Tôi thấy Hoắc Anh Đông nhíu mày, yết hầu trượt lên xuống nhẹ nhàng nhưng lộ liễu.
- Khóa váy bị kẹt, tôi...
Hoắc Anh Đông không nói gì, bỗng cầm tay tôi kéo về hướng thang máy gần đó, bước chân nhanh và hối hả.
- Chậm thôi!
Tôi đi giày cao gót, bước không theo kịp đối phương, bèn trẹo chân hơi khụy xuống.
Anh dừng lại nhìn đôi giày cao lênh khênh, rồi một cú vác cả người tôi trên vai một cách vững chãi.
- Thả ra, thả tôi ra!
Tôi giẫy giụa nhưng Hoắc Anh Đông còn cố tình bóp đùi tôi làm tôi giật mình. Tôi trợn mắt nhìn anh ta.
- Anh...vừa sàm sỡ tôi đấy à?
Hoắc Anh Đông vẫn im lặng làm tôi sợ.
Chúng tôi ở tầng 1, Hoắc Anh Đông vác tôi vào thang máy và nhấn tầng 25, trong quãng thang máy đi lên có dừng vài lần. Tôi xấu hổ tới bất động, có lẽ anh tỏ ra quá băng lãnh khiến người ta không dám vào thang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-thich-hon-toi/3595128/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.