Hoắc Anh Đông mở các hộp đồ ăn ra, tôi thấy khá ngon mắt, nhìn qua đồng hồ cũng muộn rồi nên đã ngồi lại. 
Còn có một hộp chữ nhật chia ngăn, trong có tôm chiên- hấp- xào. 
- Hoắc tổng dị ứng tôm mà? 
- Cô thích tôm đó thôi. 
- Vậy là anh mua cho tôi à? 
- Cô nghĩ còn ai khác? 
Tôi nhìn vào mắt Hoắc Anh Đông, không hiểu sao tôi luôn có cảm giác muốn chống đối với người này, mà chống đối không nổi nên chỉ có thể bật chế độ mỏ hỗn cà khịa. 
- Ai mà biết được! 
Hoắc Anh Đông ngồi đối diện, rồi gắp tôm vào hộp cơm phía tôi, cũng gắp thêm các món khác mỗi thứ một ít. 
- Hoắc Linh Anh còn chưa được ngồi ăn trong văn phòng tôi đâu! 
Tôi nghi ngờ, không tin anh ta đối với tôi còn nhân nhượng hơn cả em gái. 
- Hoắc tổng nói thật? 
- Tôi chưa từng nói dối cô. 
Tôi không phải người dễ dụ, nhưng nghe thế thì cũng tự giác ăn uống cẩn thận, còn thấy hơi vui trong lòng cứ như được làm ngoại lệ của ai đó. 
**** 
Những trưa các ngày sau đó Hoắc Anh Đông đều gọi tôi lên phòng ăn cơm cùng anh ta nhưng tôi từ chối hết. Đi đi lại lại như vậy càng sẽ khiến mọi người bàn tán. Kể cả Hoắc Anh Đông thích tôi thật thì tôi cũng áp lực lắm, bởi thế giới của chúng tôi quá khác nhau. Nói một cách phũ phàng là tôi không cùng đẳng cấp với người ta, mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-thich-hon-toi/3595126/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.