Hoắc Anh Đông khom người ghé vào tai tôi nói nhỏ.
- Bạc Hi Lăng, cái tên này tôi vừa nghe đã nhớ. Tôi đây không rảnh rỗi mà đi đùa cợt. Tôi làm việc 1 giờ kiếm được số tiền gấp mấy lần cô làm 1 năm. Cô nghĩ đi, chúng ta nói chuyện được bao nhiêu phút rồi, đùa cợt chỗ nào. Với tình huống bị bỏ thuốc, cô nghĩ vì sao mình không bại dưới thân tôi, hửm? Là tôi kiềm chế giữ gìn cho cô. Một khi tôi muốn, kể cả cô không thích thì cũng phải phục tùng.
Tôi không biết nên vui hay buồn vì những lời nói này. Anh ta giữ gìn cho tôi, vậy là chính nhân quân tử. Nhưng nếu anh ta ép buộc tôi, dù có cánh tôi cũng bay không thoát.
Tôi hơi lùi người lại, nhưng lùi bao nhiêu, Hoắc Anh Đông lại lấn tới bấy nhiêu. Khi lưng tôi chạm thành ghế, anh ta lại nở nụ cười.
- Sợ à?
- Sợ chứ, Sumi quỳ khóc anh còn không tha, thì tôi cỡ nào. Tôi sợ nhỡ mình làm gì đó khiến anh khó chịu, không khéo anh cũng cho tôi bay màu.
- Vậy ngoan ngoãn đi! Dưới trướng của tôi, diễn viên kém nổi như cô có thể phát sáng rực rỡ.
Tôi lắc đầu.
- Anh có phải nhà độc tài? Anh nâng tôi lên, sao tôi dám chắc không có ngày anh dìm tôi xuống.
- Cô cứ ngoan thì chẳng có gì phải lo cả.
- Tôi không ngoan đấy! Tôi nói anh nghe này, có phải anh nâng đỡ tôi, đổi lại tôi phải phục tùng anh? Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-thich-hon-toi/3595121/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.