Niên Nhã Tuyền bị cậu ta làm cho cảm động, "Không sao cả! Cũng đâu có đau nữa, cảm ơn trợ lý Trọng."
"Trọng Hải Trình!" Một giọng nói âm trầm vang lên.
Ánh mắt đau lòng của Trọng Hải Trình quay sang nhìn Hoắc Lăng Trầm, trả lời, "Có tôi, Hoắc tổng."
"Đau lòng?"
Trọng Hải Trình trung thực gật đầu, con người anh ta vốn rất thương hoa tiếc ngọc mà, huống chi hoa ngọc hiện giờ lại chính là phu nhân tổng tài, người luôn luôn không bạc đãi anh ta.
Niên Nhã Tuyền cảm thấy Hoắc Lăng Trầm có gì đó quái quái, liếc mắt đưa ý với Trọng Hải Trình.
Không ngờ rằng Trọng Hải Trình chẳng những nhìn thấy mà không hiểu, còn rất quan tâm thăm hỏi, "Phu nhân cảm thấy mắt cũng không thoải mái ạ? Có nhìn rõ được không? Có cần mời bác sĩ tới khám chút không?"Niên Nhã Tuyền tấm tắc, "..."
Nhụ tử bất khả giáo dã, hủ mộc bất khả điêu dã*.
* Đứa trẻ mà đã ngu sẵn thì có dạy đạo lý cho nó cũng như đàn gãy tai trâu, gỗ mà có mục thì nghệ nhân giỏi cỡ nào cũng đẽo không được.
"Trợ lý Trọng nếu đã đau lòng vì vợ tôi như vậy.." Hoắc Lăng Trầm thản nhiên mở miệng, trong tay vẫn là viên đá dùng để xoa mặt cho Niên Nhã Tuyền, nhìn về phía Hoắc Úy Trầm đang lặng lẽ bò dậy, "Hoắc Úy Trầm, tới đập Trọng Hải Trình cho cũng sưng mặt lên đi."
Trọng Hải Trình đột nhiên ngạt thở, cố gắng nhớ lại mình vừa mới nói cái gì?
Hoắc Lăng Trầm nhìn Trọng Hải Trình rốt cục cũng chịu tỉnh ngộ, ý cười không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-moi-tiep-chieu/1757008/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.