"Anh không tức giận không có nghĩa là anh không để tâm, cho nên.."
Cô quay đầu lại, anh thuận tay kéo cô ôm vào lòng, "Em phải lấy lòng anh!"
"Được, được, nếu không em hát cho anh nghe một bài nhé!" Cô tắt điện thoại rồi để sang một bên, hai tay thuận thế vắt lên cổ anh.
Người đàn ông nhíu mày, "Bài "Anh mà là đàn ông" gì đó có phải không?"
Cô le lưỡi, "Sao vậy được, em sợ Hoắc đại tổng tài lôi em ra ngoài chôn sống!"
Hoắc Lăng Trầm cười khẽ, nhéo nhéo khuôn mặt của cô, trong ánh mắt chỉ có vẻ cưng chiều, "Hát đi."
Niên Nhã Tuyền gối đầu lên cánh tay của anh, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh, nhẹ nhàng nói, "Bài em thích nhiều lắm, hát cho anh nghe một bài lúc trước em thích nghe nhất nhé."
"Ừm."Đèn trong phòng bị tắt đi, Niên Nhã Tuyền nằm trong ngực anh, dùng chút ánh sáng le lói của thành phố ngoài cửa sổ ngắm những vì sao trong mắt anh, chậm rãi lên tiếng hát, "Cảm nhận điểm xuất phát dừng lại ở đầu ngón tay, làm sao để đóng băng khoảng thời gian này, nhớ rằng hãy nhìn kỹ vào đôi mắt kiên định của em.."
Niên Nhã Tuyền hát khá hay, đây là chuyện mà Hoắc Lăng Trầm đã biết từ trước. Bây giờ yên lặng dụng tâm lắng nghe giọng hát của cô, cứ như có khả năng chữa lành, tâm trạng dao động bất an trong phút chốc có thể bình tĩnh trở lại.
Cô vẫn còn tiếp tục hát, ".. Em nguyện chờ đợi anh mãi mãi, không ngờ rằng vì anh em trở nên điên cuồng, trời long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-moi-tiep-chieu/1756993/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.