Ngồi tàu cao tốc hai tiếng đồng hồ vẫn chưa sao, ngồi xe buýt đến tận hơn bảy tiếng đồng hồ, đến nơi thì trời đã tối. Cô bình thường không bị say xe, bị chiếc xe buýt này cộng với con đường đất của thôn Nam Bình, giày vò đến hoa mắt chóng mặt, muốn nôn mà nôn không ra.
Có mấy người bạn học, sau khi xuống xe lập tức nôn lên nôn xuống.
Niên Nhã Tuyền lúc đầu không nôn ra được, nhưng nghe mấy cái âm thanh kia, lập tức trào lên tới cuống họng không nhịn được..
Thư Trạch Nam mở một một chai nước khoáng ra, đưa cho Niên Nhã Tuyền vừa mới nôn xong, "Đã hết nước nóng rồi, cậu dùng tạm chút đi."
Nhận lấy chai nước khoáng súc miệng, Niên Nhã Tuyền lúc này mới cảm thấy tốt hơn nhiều, cũng có chút tâm tình đi thưởng thức phong cảnh.
Phóng ánh mắt nhìn ra xa, thôn Nam Bình chính là từng tấc đất bọn họ đang đứng, mấy chục căn nhà xếp san sát nhau. Căn nhà cao nhất, cũng chỉ có ba tầng, những ngôi nhà khác cơ bản đều chỉ có một tầng.
Ngược lại không khí lại rất tốt, rất tươi mát.
Nhưng chỉ có điều, trời.. lạnh quá.
Một trận gió lạnh ập đến, Niên Nhã Tuyền rùng mình một trận.
Mấy nữ sinh bên cạnh cũng bắt đầu phàn nàn, hai ban am sinh khác cũng nhịn không được kiến nghị, nơi này đúng thật là quá lạnh, ít thiểu nhất cũng phải âm mấy độ.
Người trong thôn đều biết bọn họ đến, đứng ở cửa thôn chờ từ lâu rồi. Trong đó con nít chiếm đa số, khuôn mặt và tay chân bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-moi-tiep-chieu/1756980/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.