"Đúng vậy, đó là chó cái, dù sao khác dấu cũng hút nhau, dáng vẻ lại ưa nhìn, có lẽ chồng tôi hơi hiếm lạ!" Ngón tay Niên Nhã Tuyền vẽ vòng vòng trên bàn, toàn bộ lời nói đều bị người bên bàn cách vách nghe.
Cố Mặc Thành lơ đễnh cười yếu ớt: "Hiếm lạ thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một con chó thôi, Tiểu Tuyền, chẳng lẽ em ở trong lòng anh ta còn không quan trọng bằng một con chó sao?"
Nụ cười của Niên Nhã Tuyền càng sâu: "Ừ, đúng vậy, tôi cũng đang buồn bực đấy!"
Lam Anh San ở cách vách vì lời của Niên Nhã Tuyền, bị nước nóng làm phỏng. Sau khi Hoắc Lăng Trầm gọi nhân viên phục vụ mang thuốc trị bỏng tới, cũng không còn hành động gì nữa.
Mắt thấy Niên Nhã Tuyền càng nói càng quá mức, ánh mắt cô ta vô cùng uất ức nhìn người đàn ông vẫn không nhúc nhích bên cạnh, cô ta không tin người đàn ông này không nghe được! Nhưng Hoắc Lăng Trầm lại chẳng có chút phản ứng nào.. Yên lặng buồn rầu, một giọt nước mắt rơi xuống.
Hoắc Lăng Trầm không nhìn thấy, chàng trai ngồi đối diện thấy được, giọng nói hơi ngập ngừng: "Bạn học Lam, sao cậu lại khóc? Xin lỗi, có phải tôi nói sai chỗ nào không?"
Lam Anh San luống cuống tay chân rút giấy ăn trên bàn, lau sạch nước mắt lắc đầu: "Không phải, tôi không sao.."
Lúc này Hoắc Lăng Trầm mới ý thức được Lam Anh San đang khóc, mày rậm nhíu chặt, đưa khăn giấy cho cô ta, nhàn nhạt ra lệnh cho chàng trai: "Sau này đừng quấn lấy cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-moi-tiep-chieu/1756973/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.