Lam Anh San ngồi xuống ghế, sùng bái nhìn Hoắc Lăng Trầm, "Thím à, chú rất giỏi tiếng Anh đấy, lúc trước môn Anh của cháu đều nhờ chú tận tay chỉ dạy! Bây giờ trong lớp cháu lúc nào cũng đứng hạng nhất môn Anh!"
Niên Nhã Tuyền, "..."
Mẹ nó! Mỗi giây mỗi phút lúc nào cũng bắt tôi nghe tôi nhìn mấy người ân ái!
Lần một lần hai thì thôi đi, cứ liên tục cho cô ăn giấm kiểu này! Mấu chốt là ân ái ngay trước mặt người vợ là cô đây! Xuýt!
Niên Nhã Tuyền ôm chặt lấy cổ của Hoắc Lăng Trầm, thân mật hôn lên mái tóc ngắn của anh, Ừm.. Thơm thật đấy. "Chồng à, anh giỏi như vậy, em phải học mới được! Dạy em đi nhanh lên!"
Người đàn ông câu khóe môi lên, vỗ vỗ tay lên bàn tay cô, "Đi lấy sách đi, anh ở đây chờ em!"
"Oki, chờ em nhé!" Niên Nhã Tuyền tung tăng đi lấy sách, trước khi đi vẫn không quên chụt một phát lên má của Hoắc Lăng Trầm.
Hoắc Lăng Trầm cười bất đắc dĩ nhưng lại ẩn chứa vẻ cưng chiều, cho đến khi không còn thấy bóng dáng của cô trong thư phòng nữa, anh mới thu hồi ánh mắt, "Anh San, cháu đến phòng khách xem tivi trước đi?"Lam Anh San cười cười, "Cháu cũng muốn nghe chú giảng bài."
Hoắc Lăng Trầm không có lý do cự tuyệt, vì vậy đến khi Niên Nhã Tuyền ôm sách lần nữa bước vào thư phòng, Lam Anh San đang thảnh thơi ngồi trên ghế salon nhìn cô, trong ánh mắt còn mang theo vẻ đắc ý.
"Thím, chú đồng ý cho cháu ngồi nghe chú giảng bài."
Niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-moi-tiep-chieu/1756960/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.