Chương trước
Chương sau
Bây giờ Hoắc Lăng Trầm cho cô điều kiện để phát triển tương lai tốt như vậy, lại còn hoàn toàn không giám sát cô nữa, cô có lý do gì mà còn không chịu cố gắng?
Hít sâu một hơi, cô gái tươi cười rạng rỡ, bắt đầu khoác lác, "Sau này em nhất định phải còn ưu tú hơn cả anh nữa, sau đó ngồi lên vị trí của anh, rồi cho anh về nhà làm bảo mẫu chẳng hạn như nấu cơm chăm con gì đó, chỉ cần em vừa không vui một chút, anh phải quỳ trên vỏ sầu riêng cho em, quỳ trong không khí. Nếu anh làm cho em vui lại được, em sẽ cho anh ra ngoài chơi một lát.. Vừa nghĩ đã thấy thoải mái, ha ha ha ha."
Người đàn ông bị dáng vẻ của cô chọc cười, áp môi mỏng hôn lên tay cô, rất phối hợp nói, "Được, vậy anh sẽ đợi sau này khi nào em trở nên ưu tú hơn, sau đó tiếp nhận vị trí của anh, anh ở nhà chăm con của chúng ta, nấu cơm cho em chăm em suốt một đời."
Những hình ảnh đó.. Khiến khóe môi của người đàn ông khẽ nhếch lên một nụ cười hạnh phúc.
Niên Nhã Tuyền bị anh nhắc đến con làm cô ngượng đỏ chín mặt, ngẫm lại nếu như có thể có con với anh, hạnh phúc biết bao..
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Niên Nhã Tuyền giống như có tật giật mình, vội vàng rút tay mình về, bưng ly nước trái cây bên cạnh hớp một ngụm.
Tay của Hoắc Lăng Trầm cứng đờ giữa không trung, "Niên Nhã Tuyền, lúc ở cạnh anh, không thể gặp người khác sao?"
Niên Nhã Tuyền còn không biết hành động của mình, có lẽ đã thương tổn tới anh, một mặt mơ hồ, "Gì cơ? Không có mà. Sao có thể vậy được?" Cô còn hận không thể cho toàn thế giới này biết chồng cô là Hoắc Lăng Trầm đấy có được không?
Nhưng mà thân phận của Hoắc Lăng Trầm lại quá đặc thù, cô cảm thấy nên kín tiếng một chút thì tốt hơn.
".. Vào đi." Hoắc Lăng Trầm trước tiên để cho nhân viên phục vụ vào đưa thức ăn lên.
Không lâu sau tất cả thức ăn đều được đưa lên, dưới sự chăm sóc tận tình của Hoắc Lăng Trầm, Niên Nhã Tuyền nhét thức ăn vào bụng đến khi nó phình to ra. Sau khi ăn xong, Hoắc Lăng Trầm còn chuẩn bị gọi thức ăn thêm cho cô, sợ cô ăn không đủ no hay là ăn không ngon..
Niên Nhã Tuyền dứt khoát kéo tay của anh lại, đặt ở trên bụng mình, "Đầy rồi, ăn nó lắm rồi, không tin anh sờ bụng em thử xem."
Đúng là bụng cô đã phình to lên rồi, Hoắc Lăng Trầm một tay khép thực đơn lại, một tay khác vốn dĩ đang sờ bụng cô thì trong phút chốc dời lên..
"Hoắc Lăng Trầm!" Bất ngờ bị người đàn ông ăn đậu hũ của mình, Niên Nhã Tuyền vội vàng bắt tay anh lại.
Trong mắt người đàn ông xẹt qua ý cười thỏa mãn.
"Đi thôi!" Anh giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì, dẫn đầu đứng dậy khỏi bàn ăn.
Niên Nhã Tuyền theo sau, khoác lên khủy tay của anh, "Anh phải về công ty à?"
"Không, giờ anh phải đi bàn bạc một hợp đồng, đi đường Vân Hải, thuận đường đưa em về trường."
"Vâng."
Đến tối trước khi Niên Nhã Tuyền về nhà, đi sang nhà cô của cô một chuyến, lấy son môi lần trước Hoắc Lăng Trầm tặng cô, tặng cho Niên Khinh Trúc (Cô của Niên Nhã Tuyền) mấy cây.
"Nhã Tuyền, thương hiệu son môi này đắt lắm, con còn tặng liên tiếp cho cô mấy cây thế này, con lấy đâu ra nhiều tiền đến vậy?" Niên Khinh Trúc biết lúc trước tiền sinh hoạt của Niên Nhã Tuyền, đều xuất phát từ chồng của cô, nhưng cụ thể là nhiều hay ít bà ta cũng không biết.
Niên Nhã Tuyền ôm lấy cánh tay của Niên Khinh Trúc, thấp giọng nói, "Cô à, là của chồng con mua đấy, con dùng không hết, nên mới đưa tặng cô mấy cây."
"Cô nhớ là hình như lần trước con bảo muốn ly hôn mà không phải sao? Sao giờ lại nhận quà của người ta?"
Niên Nhã Tuyền do dự một chút mới thành thật trả lời, "Con không muốn ly nữa, bởi vì tụi con bây giờ.. rất tốt."
Niên Khinh Trúc kéo tay cô ra, dò xét từ trên xuống dưới, vừa rồi khi mới nhìn thấy cô đã phát hiện Niên Nhã Tuyền có thay đổi. Nhưng mà, cụ thể là thay đổi chỗ nào, bà ấy nhất thời không nhìn ra, bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy chỗ nào cũng thay đổi, "Cậu ta đối xử với con rất tốt."
Niên Khinh Trúc khẳng định nói, Nhã Tuyền trước kia bởi vì học võ, cả người đều rất thô ráp.
Bây giờ giữa lông mày lúc nào cũng có vẻ tươi sáng và hạnh phúc, trên mặt không hề trang điểm, nhưng làn da rất sáng sủa. Ngay cả quần áo trên người cũng không phải hàng bình thường, lật xem nhãn hiệu, đều là những nhãn hiệu ngay cả một bà cô như bà ấy cũng không dám mua.
"Cô giỏi thật đấy, cái này cũng nhìn ra được." Cô đỏ mặt xích lại gần Niên Khinh Trúc, không cho bà ấy tiếp tục nhìn mình nữa.
Nghe cô khẳng định vậy, Niên Khinh Trúc nhẹ nhàng thở ra, "Nhã Tuyền, nếu con thật sự hạnh phúc, vậy là cô đã an tâm rồi. Đứa nhỏ này số khổ, từ nhỏ đã không có mẹ ở bên, bây giờ rốt cuộc cũng gặp được một người thật xử đối xử tốt với con, thật tốt!"
"Vâng, cô à, cô cứ yên tâm đi! Con rất ổn!" Câu nói này thật sự phát ra từ tâm can, mặc dù bình thường có cãi nhau với Hoắc Lăng Trầm, nhưng mỗi lần anh ấy đều sẽ làm cho cô vui lại..
"Nhanh nói cho cô biết, cậu ta làm việc gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Khi nào rảnh đưa cậu ta tới nhà ăn bữa cơm."
"Được, anh ấy là.. Tổng giám đốc của một công ty, hai mươi tám tuổi, có rảnh sẽ đưa anh ấy tới cho cô dượng gặp mặt."
"Tổng giám đốc hai mươi tám tuổi?" Niên Khinh Trúc kinh ngạc, Mục Chí Cường bố của Mục Quắc Quắc phải hơn bốn mươi tuổi mới có thể hoàn toàn nắm giữ toàn lực của công ty, người này thực sự đúng là tuổi trẻ tài cao không tầm thường!
Tổng giám đốc hai mươi tám tuổi ở Việt Thành.. Cũng không có mấy người, Niên Khinh Trúc cảm thấy vẫn nên hỏi lại Mục Chí Cường thì hơn.
Tiễn Niên Nhã Tuyền đi, Niên Khinh Trúc gọi điện hỏi Mục Chí Cường, "Anh đang ở đâu vậy?"
"Đến cửa nhà rồi, mở cửa đi!"
Niên Khinh Trúc kéo Mục Chí Cường vào phòng, Mục Chí Cường mệt mỏi cả ngày, lại còn bị Niên Khinh Trúc lôi đi nhanh như vậy, có chút bực bội, "Rốt cuộc là có chuyện gì, thần thần bí bí."
"Ở Việt Thành, làm tổng giám đốc chỉ mới có hai mưới tám tuổi, có mấy người?"
Mục Chí Cường ngồi trên ghế sa lon, vuốt vuốt huyệt thái dương, nghiêng người sang bà ấy, "Em hỏi chuyện này làm gì?"
"Lúc trước có nghe anh bảo Nhã Tuyền kết hôn rồi, còn nhớ không?"
"Ừm."
"Khi nãy Nhã Tuyền có đến đây, còn đem tặng em mấy cây son bình quân mỗi cây phải mấy ngàn, mua tặng anh một cái tẩu thuốc cao cấp. Con bé nói là tiền của chồng con bé, còn nói chồng làm tổng giám đốc của một công ty, mới hai mưới tám tuổi!"
Nghe thấy chuyện có liên quan tới Niên Nhã Tuyền, Mục Chí Cường lúc này mới để tâm, suy tư một chút mới nặng nề nói, "Hai mươi tám tuổi.. Vừa mới vững bước trên thị trường Việt Thành hiện nay cũng chỉ có Cố Mặc Thành hai mưới tám tuổi, còn có con trai của nhà họ Tiết, con của nhà họ Trương, rồi có Hoắc Lăng Trầm của tập đoàn ZL.."
Nhắc đến Hoắc Lăng Trầm, tinh thần của Mục Chí Cường chợt tỉnh táo, "Chẳng lẽ là Hoắc Lăng Trầm? Vừa rồi có tin tức, sáng nay anh cùng với một nữ sinh đi ra từ khách sạn.."
Sinh viên đó có khi nào là Niên Nhã Tuyền không?
Hoắc Lăng Trầm sao! Niên Khinh Trúc đương nhiên đã từng nghe nói đến, cũng biết là ai, nhưng bà ấy lại cảm thấy không có khả năng, "Sẽ không đâu.. anh đừng dọa em, Hoắc tổng là ai chứ? Nhã Tuyền có bắn đại bác cũng không tới được anh ta, có lẽ là Cố Mặc Thành nhỉ.. Lúc trước có nghe Niên Nhã Tuyền nhắc tới con trai của nhà họ Cố."
Hoắc Lăng Trầm thật sự đúng là nhân vật mà cả hai vợ chồng nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Anh chính là nhân vật tai to mặt lớn ở Việt Thành, giá trị tự thân phải sếp hạng toàn quốc, quyền lực khắp thế giới! Người như Hoắc Lăng Trầm kết hôn, không thể cưới chui được, càng không có khả năng cưới một cô gái không môn đăng hộ đối với anh như Niên Nhã Tuyền được!
Lúc Niên Thịnh còn sống, đã từng là một thiên kim thư mấy năm liền, nhưng so sanh với nhà họ Hoắc tài phú quyền lực mà nói, cũng chỉ như cá bé gặp cá lớn mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.