Cô chỉ có thể ngồi xe buýt về biệt thự, ngay cả taxi cũng không dám gọi, bởi vì lỡ làm bẩn quần rồi, cô vẫn còn mặc chiếc quần sáng màu hôm qua. Lên xe buýt cũng chỉ dám đứng thẳng đó, đi đường hơn mười phút, mới nhìn thấy cổng của cư xá. Người dưới đã không thoải mái lắm rồi, vì không muốn có nhiều người thấy cái bộ dáng chật vật này của cô, Niên Nhã Tuyền đành phải chạy bộ trở về trước. Mở cửa biệt thự ra, Niên Nhã Tuyền nhanh chóng thay giày xong, bước vào phòng khách. Trong phòng khách không có người, loáng thoáng nhìn thấy thím Lưu đang bận rộn trong bếp. Còn có một người đàn ông đi từ lầu đi xuống, Niên Nhã Tuyền đụng mặt người đàn ông đang định xuống nhà ăn ăn sáng. Niên Nhã Tuyền không nhìn thẳng vào anh, bước thẳng lên lầu. "Dừng lại!" Người đàn ông lạnh mặt ra lệnh. Bước chân đang bước lên cầu thang của Niên Nhã Tuyền thoáng dừng lại, cảm giác không thoải mái lần nữa ập tới, cô không nói gì tiếp tục chạy lên lầu. Nhưng khuỷu tay của cô lại bị người đàn ông phía sau giữ chặt lại, "Em làm sao vậy?" Giọng nói vốn lạnh lùng giờ lại mang theo vẻ lo lắng. Niên Nhã Tuyền nghi hoặc quay đầu lại. Phát hiện ánh mắt của rơi chính xác vào chỗ nào đó. Ý thức được anh nhìn thấy thứ gì, cô gái lập tức đỏ mặt ngại ngùng, "Anh thả em ra! Không cần anh quan tâm!" Anh cũng không chịu buông tay, ngược lại còn hỏi, "Chỗ đó của em bị thương à? Sao lại bị thương ở chỗ đó?" "Em không có.." Bị thương Sau một khắc, cả người cô bay lên không, cô hét lên chói tai, lại rơi vào một vòng ôm ấm áp, "Bây giờ đi bệnh viện!" Cô gái này muốn ăn đòn mà, đã bị thương đến mức này rồi còn muốn chạy lên lầu làm gì! "Không phải không phải.. Anh thả em xuống đã, nghe em giải thích.." Niên Nhã Tuyền thực sự sắp điên rồi. Hoắc Lăng Trầm không để ý tới sự kháng nghị cô, ôm cô sải bước đi đến cửa biệt thự, thừa dịp anh đổi giày, Niên Nhã Tuyền đỏ mặt tía tai nói, "Em không có bị thương mà, đây gọi là bà dì tới thăm!" "Em lấy đâu ra dì?" Còn nữ, bị thương và dì của cô thì có liên quan gì tới nhau? Niên Nhã Tuyền phát hiện mình nói như nước đổ đầu vịt, "Không phải, Hoắc Lăng Trầm, là cái kia của em tới!" "Cái nào?" "..." Mắt thấy mình sắp bị anh kéo ra khỏi cửa biệt thự rồi, Niên Nhã Tuyền sốt ruột, "Kỳ sinh lý hiểu không? Đại thúc?" Động tác mở cửa trên tay của người đàn ông sững lại, cho nên, máu trên người cô chính là.. Niên Nhã Tuyền rốt cục cũng được thả xuống, nói là thả, chi bằng nói là, ném.. Xém tí thì mông hôn mặt đất. Hoắc Lăng Trầm mang sắc mặt khó coi đang xem xét lại quần áo của mình từ trên xuống dưới, xem có bị dính cái thứ kia không.. Niên Nhã Tuyền tức giận nói, "Đừng xem, không có, em có tránh anh ra mà!" Lúc anh ôm cô, điều cô sợ chính là dáy bẩn sang người anh, nên có chú ý đến tư thế của mình. Nói xong, liền đi thẳng một mạch lên lầu. Đợi đến khi cô tắm rửa, thay xong quần áo, Hoắc Lăng Trầm cũng đã ăn sáng xong. Anh đang ngồi đọc báo, gọi cô gái đang định rời đi lại, "Tới dùng cơm." Thím Lưu bưng một bát canh từ trong bếp ra, "Phu nhân, thiếu gia nói phu nhân đến kỳ sinh lý, thím mới nấu một tô canh gừng đường đỏ, mau tới đây uống nhân lúc còn nóng." Hửm? Cô nhìn thoáng qua người đàn ông vẫn ngồi đó xem báo như cũ, cứ như không nghe thấy thím Lưu nhắc đến anh vậy. Nếu như là đã làm xong rồi, vậy thì cô cứ uống thôi! Giữ im lặng ngồi xuống bàn ăn, thím Lưu đặt bát canh đã nấu xong xuống trước mặt Niên Nhã Tuyền, "Cảm ơn thím Lưu." "Đứa bé này, khách sáo gì chứ, uống nhanh đi, trưa nay muốn ăn gì, thím Lưu làm cho." ".. Trưa hôm nay không về đâu thím Lưu, tí nữa xong việc thì thím Lưu về trước đi!" Trưa nay Niên Nhã Tuyền không có ý định về, ban đêm có về hay không thì phải xem tình hình đã! "Cũng được, uống nhanh đi!" Thím Lưu lại đi lấy thêm một chén cháo nóng nữa cho cô, sau đó mới đi làm việc của mình. Ăn sáng xong, Niên Nhã Tuyền cảm giác bụng đã thoải mái hơn. Cầm lấy balo để bên cạnh, định ra khỏi biệt thự. Lần nữa mở cửa biệt thự ra, mới biết được bên ngoài đã xuất hiện mấy bông tuyết trắng, cô chuẩn bị lấy điện thoại di động ra gọi cho bác Văn tài xế, Hoắc Lăng Trầm không biết đã đứng ở phía sau cô từ khi nào, "Lên xe." Giọng nói vừa vang lên, Đế Tước màu đen liền dừng tại trước mặt bọn họ, Trọng Hải Trình từ trên xe bước xuống, "Hoắc tổng, phu nhân chào buổi sáng!" Niên Nhã Tuyền gật đầu với cậu ta, anh định mở cửa xe sau ra cho cô, "Cảm ơn ý tốt của Hoắc tổng, tôi gọi cho bác Văn là được rồi." Sau đó liền đứng qua một bên, không tiếp tục để ý đến anh nữa. Ặc.. Trọng Hải Trình kinh ngạc nhìn thoáng qua Niên Nhã Tuyền, phu nhân không hổ là Hoắc phu nhân, dám quang minh chính đại cự tuyệt Hoắc tổng! Đi theo cạnh Hoắc tổng đã lâu như vậy, phụ nữ cự tuyệt lời mời của Hoắc tổng, Niên Nhã Tuyền tuyệt đối là người đầu tiên. Hoắc Lăng Trầm nghiêm mặt sải bước đi tới trước mặt cô, túm lấy cổ tay của cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối, bá đạo nhét cô vào trong xe. * * * Trọng Hải Trình lặng lẽ giơ ngón cái lên sau lưng Hoắc Lăng Trầm, Hoắc tổng bá đạo! Cô gái bị nhét vào trong xe đương nhiên không tình nguyện, phẫn nộ trừng mắt nhìn người đàn ông cũng theo ngồi vào, thật sự muốn hét to lên một tiếng, Hoắc Lăng Trầm anh có phải mắc bệnh gì rồi không! Nhưng mà, cứ cho là cô có tức giận đi nữa, cũng không dám mắng anh ở ngay trước mặt anh như vậy.. Chỉ có thể dùng ánh mắt như điện chớp, diễn tả sự bất mãn trong lòng. "Anh bảo Anh San về rồi, tối nay anh bắt buộc phải thấy em về biệt thự." Niên Nhã Tuyền hừ lạnh một tiếng, xoay mặt ra ngoài cửa sổ, không để ý tới anh. Hoắc Lăng Trầm vuốt vuốt mi tâm âm ẩm đau, anh phải làm sao thì mới tốt được đây? "Nếu em không đồng ý thì cũng không sao, tí nữa đưa em đến thẳng công ty luôn, buổi tối anh sẽ đích thân đưa em về." Niên Nhã Tuyền quay đầu, giọng nói không mấy thiện lành, "Hoắc tổng chỉ biết uy hiếp người khác thôi sao?" Hoắc Lăng Trầm bỗng nhiên bắt lấy tay cô, kéo cô vào ngực mình, thản nhiên nói, "Quá trình không quan trọng, chỉ cần có thể đưa em về biệt thự, những chuyện khác đều không quan trọng!" ".. Anh thả em ra đã! Nói chuyện thì cứ nói thôi, động tay động chân làm gì chứ!" "Bên ngoài lạnh lắm, anh ủ ấm cho em!" Trọng Hải Trình không nhịn được oán thầm! Hoắc tổng à, trên xe có điều hòa ấm áp vô cùng có được không? Niên Nhã Tuyền vùng vẫy một hồi, vẫn không thoát ra khỏi ngực anh được, "Cảm ơn ý tốt của Hoắc tổng, nhưng mà em không lạnh, không cần ủ." "Vậy thì anh lạnh, em ủ cho anh đi! "... " Không đúng, tình tiết sao lại trở nên kỳ quái thế nhỉ? Niên Nhã Tuyền không cách gì động đậy trong người anh được, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bảo với Trọng Hải Trình đang lái xe phía trước," Trợ lý Trọng phiền anh mở điều hòa lớn thêm chút nữa, để tránh đóng băng Hoắc tổng nhà anh! " Trọng Hải Trình cũng không ngốc, lúc này nên đứng về phía nào, mắt của cậu vẫn có thể nhìn ra được," Phu nhân, mở nhiệt độ tối đa rồi, có lẽ là hôm nay thời tiết không được tốt, ngài cứ ủ ấm cho Hoắc tổng đi! " * * * Niên Nhã Tuyền khó tin nhìn cái ót của Trọng Hải Trình, giờ phút này hận không thể kích nổ cái ót của cậu ta! Thứ người không có lương tâm, rõ ràng là đang giúp đỡ Hoắc tổng nhà cậu ta bắt nạt cô đây mà! Hoắc Lăng Trầm thuận thế kéo eo cô lại sát vào người mình, bá đạo ra lệnh:" Anh không cho phép em tức giận nữa!" Cô gái này cứ giận mãi không nguôi, mấu chốt là anh thấy cô giận thì anh cũng không được thoải mái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]