Trọng Hải Trình tắt tai nghe Bluetooth, khôi phục lại vẻ nghiêm túc lúc làm việc, "Thật sự xin lỗi, Mễ tiểu thư, đây là việc riêng của Hoắc tổng, cô trực tiếp đi hỏi sẽ hay hơn!"
Hay hơn? Làm sao cô dám? Mễ Gia ngượng ngùng cười một tiếng, tức giận cắn chặt răng, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa kính. Cứ xem như Hoắc Lăng Trầm đã kết hôn rồi đi, cô có tư cách gì để hỏi!
Ngày thứ hai, khi Trọng Hải Trình điều tra Niên Nhã Tuyền xong thì chỉ được có hai bản tư liệu, một bản là đơn xin nhập học, một bản khác là giới thiệu vắn tắt con người cô.
Trên bản giới thiệu vắn tắt chỉ có mấy câu đơn giản, tuổi tác, trường đang học và sở thích.
Hoắc Lăng Trầm vứt hai bản tư liệu đó bay vèo lên không trung, "Trọng Hải Trình, có phải là gần đây tôi đối xử với cậu hơi tốt rồi đúng không?"
Giọng nói vô cùng nặng nề, dọa tim của Trọng Hải Trình đập liên hổi. Cậu ta cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, thừa dịp xoay người nhặt hai bản tư liệu lên như để che dấu sự chột dạ trong mắt mình, "Hoắc tổng, tư liệu về cô bé kia tương đối thần bí, trước mắt chỉ có thể điều tra ra được bấy nhiêu đây thôi." Còn những thứ khác cậu ta tặng miễn phí cho thùng rác rồi..
"Cút ra ngoài!"
"Vâng, Hoắc tổng!" Trọng Hải Trình nhìn hai tờ giấy phấp phới rơi xuống đất, thở phào một hơi rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Khi cánh cửa phòng làm việc được đóng lại, ánh mắt Hoắc Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-moi-tiep-chieu/160050/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.