Rất nhanh Vương Hồng đã chạy tới hỗ trợ.
Nửa giờ sau, Sở Hân bị Lưu Vân và Vương Hồng gọi người mang ra khỏi nhà.
Mắt cô bị vải đen che lại, miệng bị nhét khăn, cô lại bị câm, lúc này thật sự không phát ra được chút âm thanh nào, chỉ có thể như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta làm gì thì làm!
"Tốt lắm, chính là nơi này." Tiếng nói chói tai của Lưu Vân vang lên lần nữa.
Mà Sở Hân lại ngửi thấy một mùi hôi thối.
Lưu Vân dùng sức giật miếng vải đen trên đầu Sở Hân xuống, cũng tháo dây thừng trên người cô ra!
"Sở Hân, con xem đi, đây là tìm người mà mẹ tìm cho con, chắc con rất hài lòng đúng không." Trên mặt Lưu Vân lộ ra một nụ cười xấu xa.
Sở Hân chậm rãi mở mắt, ánh sáng chói mắt chiếu vào cô, Sở Hân bị lóa đến mức không mở mắt ra được, nhưng giây kế tiếp, Sở Hân lại nghe thấy tiếng nói ngây ngơ của một người đàn ông.
Gã cười khì khì, nghe rất khủng bố.
Nhìn lại nơi phát ra âm thanh, cô lập tức nhìn thấy một người đàn ông vẻ mặt dơ bẩn. Sở Hân sợ hãi mà lảo đảo vài bước về phía sau.
"Sở Hân, con đừng sợ!"
Lưu Vân lập tức đi tới phía sau Sở Hân, mặt ngoài thì đang dùng tay đỡ hông của cô, nhưng bà ta đâu có ý tốt này!
Lưu Vân dùng sức nhéo lên lưng Sở Hân một cái, Sở Hân nhịn không được đau đớn kêu lên một tiếng.
"Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-thieu-buong-tha-cho-toi-di/574325/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.