Giọng nói của hắn nhẹ nhàng lạ thường: "Anh đang tiếp khách bên ngoài.”
Giọng nói vang lên ngoài cửa, bởi vì đang sợ hắn cho nên Sở Vân đặc biệt lắng nghe từng tiếng động hắn phát ra. Nhưng mà, Hoắc Mạc Sâm nói xong câu đó đã đi tới cửa sổ sát đất.
Vừa định nói cái gì đó, bên tai lại vang lên thanh âm ủy khuất của Bạch Tuyết Nhi: "A Sâm, khi nào anh mới tiếp khách xong?”
Tuy rằng thanh âm ủy khuất, nhưng lúc này Bạch Tuyết Nhi không ủy khuất chút nào. Cô ta nằm trên ghế sofa làm bằng da thật, trên bàn trà thủy tinh bên cạnh bày đủ loại điểm tâm, hoa quả, còn có đồ uống!
"Có lẽ sẽ rất muộn anh mới về." Hoắc Mạc Sâm đáp.
Rõ ràng hắn không hề yêu thích Sở Vân, nhưng dục vọng chân thật nhất của thân thể lại dễ dàng bị cô khơi gợi lên như vậy, còn Bạch Tuyết Nhi...
Hắn vẫn chưa quên cảnh hắn đã gặp ngày hôm đó. Thẩm Thính Lan nói hắn có chướng ngại* (ý là bị bất lực á),nhưng bây giờ xem ra là không.
Hắn và Sở Vân đã mất khống chế mà làm một số truyện không nên, hiện tại hắn không thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì mà đi gặp Bạch Tuyết Nhi.
E là cô ta là sẽ suy nghĩ lung tung!
"Ồ. Vậy ngày mai chúng ta đi ăn tối cùng nhau được không? Em có một số việc phải làm, anh có thể đi cùng em không?”
Bạch Tuyết nghe được hai chữ "rất muộn", thì sắc mặt lập tức khẩn trương hơn. Cô ta không tin đã trễ vậy mà Hoắc Mạc Sâm không trở về là do phải ra ngoài tiếp khách xã giao!
Cô ta biết, từ khi Sở Vân ra tù thì Hoắc Mạc Sâm cũng càng ngày càng xa cách với cô ta, tuy rằng hắn vẫn luôn miệng nói mình hận Sở Vân, nhưng trên thực tế hắn không cách nào ngừng để mắt tới Sở Vân.
Hiện giờ chỉ có một cách giải quyết duy nhất, đó chính là để cho Sở Vân đi chết đi!
Hơn nữa trước khi Sở Vân chết, cô ta còn phải làm cho Sở Vân thân bại danh liệt, làm cho Hoắc Mạc Sâm chán ghét Sở Vân đến cực điểm!
"Được." Hoắc Mạc Sâm nghĩ mình vừa lừa gạt Bạch Tuyết Nhi nên không thể từ chối lời mời ngày mai nữa.
"Vậy anh là việc tiếp đi." Bạch Tuyết Nhi dùng giọng điệu quan tâm nói.
Nhưng sau khi vừa cúp điện thoại, Bạch Tuyết Nhi lập tức trở mặt, cô ta quay số tiếp tục gọi đi, trong mắt càng lộ rõ ý tàn nhẫn!
"Bây giờ anh lập tức đi tìm Sở Vân, nhất định phải lột sạch quần áo của cô ta, gọi thêm vài người nữa đi, xong chuyện thì chụp ảnh tại hiện trường lại!"
Trực tiếp hành động luôn để tránh đêm dài lắm mộng!
Cô không tin, Hoắc Mạc Sâm nhìn thấy Sở Vân bị mấy người đàn ông làm như vậy mà còn có thể nhớ mãi không quên Sở Vân được!
"Dáng người Sở Vân kia gầy gò như cây tre, hơn nữa còn là một người câm, nằm im giống như cá chết vậy, có ai nguyện ý làm cô ta chứ?" Trần Đông Thụy nghe nói tới tên Sở Vân thì cũng mất đi hứng thú.
Ngay lúc Bạch Tuyết muốn nói cái gì đó, thì Trần Đông Thụy đột nhiên nói tiếp, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khiêu khích: "Thiên hạ này cũng đâu có bữa cơm nào miễn phí đâu đúng không? Cô đã mở miệng nói như vậy thì tôi cũng không từ chối được. Nhưng mà cô phải cho tôi một chút gì chứ!”
“Tôi cũng không cần cái gì nhiều, sau khi thành công thì cô cũng tới tìm tôi đi, nhớ chuẩn bị thêm mấy bộ quần áo cùng dụng cụ được không?”
Lúc Trần Đông Thụy nói ra những lời này, trong lập lòe hiện lên mấy suy nghĩ dơ bẩn.
Đương nhiên, Bạch Tuyết Nhi không thấy ánh mắt tà dâm này. Nhưng cô ta lại vui vẻ đồng ý: "Được thôi, nhưng mà trước hết anh phải làm xong việc đã. Mà nói đi cũng phải nói lại, anh có tinh lực như vậy sao?”
“Làm cả ngày còn được! Tôi có được hay không, không phải cô biết rõ rồi sao? Cô yên tâm, tôi không giống Hoắc Mạc Sâm kia, tôi nhất định sẽ thỏa mãn cô!” Trần Đông Thụy nói xong thì cả người đã bắt đầu nóng lên. Anh ta chỉ hận không thể trực tiếp kéo Bạch Tuyết tới làm ngay lập tức!
Bạch Tuyết Nhi nằm đã rồi thì bắt đầu ngồi dậy.
Lúc mở miệng chuẩn bị trả lời Trần Đông Thụy, thì ánh mắt cô ta quét thấy người đứng cách đó không xa, mồ hôi lạnh trên lưng cô ta bắt đầu tuôn ra như mưa——
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]