Chương trước
Chương sau
Sở Vân nghe hắn nói như vậy, biết hắn hiểu lầm quan hệ giữa mình và Trần Đông Thuỵ, nhưng nàng lại không có cách nào giải thích, chỉ có thể cắn chặt môi đứng ở nơi đó.

Mà sự yên lặng như vậy, trong mắt Hoắc Mạc Sâm chính là cô đang thừa nhận những lời hắn vừa nói.

Ánh mắt của hắn càng thêm lạnh như băng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn lửa giận không tên: "Xem ra đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ra ngoài bán thân. Có phải Trần Đông Thuỵ phát hiện cô bán thân ở bên ngoài nên đuổi đến? Chê cô bẩn nên ra tay đánh cô?”

"Sở Vân, cô thật sự là chó không sửa được thói ăn phân, chỉ biết kiếm tiền bằng cơ thể của mình!"

Sở Vân rưng rưng nước mắt lắc đầu, vẻ mặt thê lương.

Bây giờ trong mắt Hoắc Mạc Sâm, cô đã là một người phụ nữ không biết liêm sỉ, đua đòi hư vinh, mặc kệ mình nói cái gì hắn cũng không tin tưởng nữa.

Nhưng cô không biết mình còn có thể làm gì, mới có thể cho Hoắc Mạc Sâm biết chân tướng, biết bộ mặt thật của Bạch Tuyết Nhi.

Sở Vân không thể phủ nhận, Hoắc Mạc Sâm càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình.

Ý nghĩ này tựa như một dây leo tràn ngập lửa giận bò tràn lan trong lòng Hoắc Mạc Sâm quấn quanh trái tim hắn, càng ngày càng siết chặt đến mức không thở nổi.

Hắn nắm lấy cánh tay Sở Vân: "Một người phụ nữ không sạch sẽ như cô, tiếp khách một lần được bao nhiêu tiền? 200 hay 100, hay miễn phí?”

“Dù sao cô cũng là kẻ trời sinh dâm đãng, cho dù người đàn ông nào cũng có thể lên giường với cô thôi!”

"Tuyết Nhi nói cô đi bệnh viện khám vùng kín, tôi còn không tin, nhưng giờ xem ra là thật rồi."

“Sở Vân, cô thật bẩn!”

......

Từng câu từng chữ Hoắc Mạc Sâm nói ra đều đâm thẳng vào tim Sở Vân. Cô không muốn ở lại đây nghe Hoắc Mạc Sâm châm chọc mình nữa.

Cô quăng mạnh cánh tay hòng tránh khỏi Hoắc Mạc Sâm rồi chạy trốn. Nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cô y như xiềng xích không thể nào thoát khỏi, cô dùng sức mãi vẫn không tránh thoát được.

"Sở Vân! Đừng cố chạy! Cô nói, cô đã quan hệ với bao nhiêu người đàn ông rồi!”

Hai mắt Hoắc Mạc Sâm đỏ tươi như máu, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, chuyện hắn để ý không phải là hiện tại Sở Vân làm việc ở nơi nào, đang làm cái gì, mà cơn tức giận trong lòng hắn dâng lên chỉ vì, từ trước đến giờ Sở Vân vẫn luôn không chịu cúi đầu với hắn.

Sở Vân gần như sụp đổ, cánh tay vẫn dùng sức vung lên. Nhưng thân thể mệt nhọc cùng kinh hãi quá độ làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy choáng váng.

Trước mắt cô tối sầm lại, cứ như vậy ngất xỉu trong lòng Hoắc Mạc Sâm.

Khoảnh khắc thân thể rơi xuống, Hoắc Mạc Sâm theo bản năng ôm lấy Sở Vân vào lòng.

Bờ vai gầy gò khiến Hoắc Mạc Sâm đau đớn, hắn ôm lấy vòng eo Sở Vân, vòng eo mảnh mai giống như chỉ cần dùng sức một tí thì nó sẽ bị bóp nát.


Rốt cuộc làm sao cô ấy có thể biến mình thành bộ dáng này?

Hoắc Mạc Sâm không ngờ Sở Vân lại ngất xỉu. Nhìn cô lúc này tựa như một người giấy, lúc xông vào vừa rồi giống như một con vật nhỏ bị kinh sợ, cả người vừa sợ hãi lại luống cuống.

Đây không phải là Sở Vân thích cười, ngây thơ trước kia.

Vừa nhớ lại khoảng thời gian trước, đáy lòng Hoắc Mạc Sâm rốt cuộc cũng dịu đi chút ít.

Hắn không chút chần chừ mà ôm chặt lấy Sở Vân, dùng bả vai đẩy cửa muốn lập tức đưa cô đến bệnh viện, nhưng trong lúc bước đi vội vã, vừa rẽ ngay khúc cua đã gặp ngay một người khác.

"Tuyết Nhi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.