Chương trước
Chương sau
Trong lòng cô khẩn trương, vội vàng bảo Trần Đông Thụy che miệng Sở Vân không được lên tiếng.

"Tỉ mỉ kiểm tra rõ ràng cho ta!" Bạch Tuyết Nhi hướng về phía Trần Đông Thụy ném xuống một câu, rồi trốn vào trong toilet trong phòng riêng nghe điện thoại.

"Mạc Sâm." Bạch Tuyết Nhi đổi giọng điệu thành một giọng điệu nhu nhược yếu đuối.

"Tuyết nhi, buổi tối ta phải tham gia buổi tiệc, không trở về sớm được."

Hoắc Mạc Sâm đứng ở trước cửa hộp đêm Thanh Duyệt, hộp đêm này chính là nơi Sở Vân làm việc.

Từ sau khi Bạch Tuyết Nhi nói cho Hoắc Mạc Sâm biết, Sở Vân bán thân ở chỗ này trong lòng Hoắc Mạc Sâm không hiểu sao lại phiền não vô cùng.

Hắn cũng không biết vì sao mình nghe được hai chữ "bán thân" lại mâu thuẫn như vậy, Sở Vân này là sống hay chết hắn không muốn quan tâm, cô và hắn sớm đã không còn quan hệ gì, nhưng hắn vẫn có cái gì đó canh cánh trong lòng?

Nhưng mặc dù nghĩ như vậy, Hoắc Mạc Sâm vẫn bất giác đi tới trước cửa hộp đêm này. Hắn muốn nhìn xem Sở Vân đến cuối cùng có bộ dạng đê tiện như thế nào, lại ở trước mặt nam nhân làm ra bộ dạng dơ bẩn như vậy.

Nhưng chuyện này, không cần để cho Bạch Tuyết Nhi biết.

Tất nhiên Bạch Tuyết Nhi không biết Hoắc Mạc Sâm đã đứng ở ngoài cửa. Cô nghe Hoắc Mạc Sâm tối nay không trở về trong lòng rất vui vẻ, thầm nghĩ cô có nhiều thời gian tra tấn Sở Vân hơn.

"Vất vả cho anh rồi Mạc Sâm, em đang cùng các chị em đi dạo phố đây! Đã lâu không hẹn gặp các chị em, đúng lúc hôm nay cũng muốn trò chuyện với nhau nhiều hơn."

"Chú ý an toàn, nhớ bảo tài xế đi đón em." Hoắc Mạc Sâm cất bước đi về phía Thanh Duyệt.

"Không cần, lát nữa em sẽ trở về."

Trần Đông Thụy nghe giọng nói mềm mại của Bạch Tuyết Nhi trong phòng vệ sinh, nhớ tới tiếng la hét phóng đãng trên giường của cô, một nơi nào đó trên thân thể lại xuất hiện phản ứng.

Đối với Sở Vân, gã khinh thường khi chạm vào người cô, gã còn chưa đói khát đến mức muốn làm một kẻ bệnh, gã không muốn bị xúi quẩy.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyentop.net. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyentop.net.org. Vui lòng đọc tại app truyentop.net để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Gã nghe giọng nói nũng nịu của Bạch Tuyết Nhi, đưa tay hướng về một nơi nào đó dưới thân mà đùa giỡn không thèm chú ý tới Sở Vân đang nằm trên mặt đất, đang lặng lẽ thoát khỏi sợi dây thừng đang trói trên người.

Cô vốn đã gầy yếu, cố gắng giãy dụa vài lần, thế nhưng cô thật sự đã làm cho sợi dây thừng đang trói chặt mình xuất hiện một khe hở.

Đây là thời gian tốt!

Sở Vân thừa dịp Trần Đông Thụy còn đắm chìm trong cơn dâm dục của mình, mạnh mẽ thoát khỏi trói buộc trên người, cố hết sức chạy ra ngoài phòng.

Tiếng vang mãnh liệt làm cho Trần Đông Thụy ngồi trên sô pha giật mình một cái, đồng thời cũng kinh động đến Bạch Tuyết Nhi đang ở trong phòng vệ sinh.

"Anh đúng là cái đồ vô dụng! Mau đuổi theo! Đừng để cô ta chạy thoát! "Bạch Tuyết Nhi tức giận hét lớn.

Trần Đông Thụy cũng không nghĩ tới Sở Vân lại có thể tháo được sợi dây thừng rồi chạy trốn, vội vàng kéo quần lên đuổi theo.

Sở Vân một đường lảo đảo. Câu lạc bộ đêm tràn ngập đèn đỏ đèn xanh và trụy lạc, mùi rượu tràn ngập trong không khí, xinh đẹp diễm lệ.

Cô gắt gao ôm quần áo đã rách nát của mình đã sớm không còn hình dáng gì mà nhanh chóng cất bước chạy đi, nó trở thành cọng rơm cuối cùng để cô bảo vệ tôn nghiêm của mình. Ngay cả rơm, nó rất mong manh và không thể chịu đựng được mọi thứ.

Tiếng bước chân của Trần Đông Thụy và Bạch Tuyết Nhi đang truy đuổi ở phía sau, Sở Vân ở hành lang hộp đêm chạy tán loạn, sau đó lại chạy thẳng đến cuối khu phòng riêng cao cấp
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.