Harry mở mắt trừng trừng nhìn khói đen dày đặc trong cái vạc lớn, từ từ thành hình, một gương mặt trắng xanh xuất hiện trước mặt cậu, mặt bẹp không có mũi, thậm chí trơn bóng không có lông tơ, khi cặp mắt đỏ kia nhìn chằm chằm bạn, giống hệt như bị rắn độc khủng bố rình mò – thật sự không thể xem như con người! (Eileen: Vâng! Anh ấy là S cường cầm thú công đó *xách dép chạy*)
Harry sợ hãi suy nghĩ, cánh tay, vết sẹo tia chớp, mỗi một tế bào trên thân thể đều đang kêu gào đau đớn.
Đây thực sự là một ác mộng, Cup Quidditch thế giới vừa chấm dứt, họ bị đánh thức lúc nửa đêm, một đám Tử thần Thực tử tập kích trong khu vực, đa số mọi người hoảng sợ trốn vào rừng cây, cậu và các bạn bị lạc nhau, sau đó cậu phát hiện Dấu hiệu Hắc ám bay lên bầu trời cách đó không xa, cậu chạy tới, thấy có người đang cầm đũa phép của cậu – đúng vậy, đó là cây đũa phép cậu không biết mất khi nào – đánh gục cậu…
Khi cậu tỉnh lại, thì đã bị trói trong một khu mộ, mở to mắt nhìn người kia cắt cánh tay cậu, xương của cha, thịt của bầy tôi, máu của kẻ thù – sống lại, giờ phút này Voldemort đã sống lại! Cậu tuyệt vọng chỉ muốn xem đây như một cơn ác mộng, nhưng mà toàn thân đau đớn, cảm giác không thở nổi vì bị trói lúc nào cũng nhắc nhở cậu, đây là hiện thực, Voldemort thật sự đã sống lại rồi!
“Bartemius, mi làm tốt lắm.” Voldemort đối với tên người hầu bên cạnh vung đũa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-quy-tich-quy-dao-hon-loan/40887/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.